
ng không có.
Giống như…
Anh đã chết từ lâu rồi.
Chầm chậm.
Doãn Hạ Mạt chầm chậm xoay người lại.
Chầm chậm.
Cô chầm chậm đi về phía cửa phòng.
Lạc Hi…
Anh không dọa được tôi đâu.
Cô đờ đẫn mở cửa phòng.
Sau đó.
Cô chầm chậm.
Đi thẳng về phía trước, giữa một hành lang đầy sương mù trắng xóa bao quanh.
Anh không dọa được tôi đâu.
Những hạt mưa tung bay trong không trung, cô lặng lẽ bước đi trong mưa, trước mắt là màn mưa trắng xóa, cô bước đi vô đinh bị cơn gió lạnh giá xen lẫn mưa bụi thổi làm cô hơi chao đảo, hình như có tiếng xe phanh kít, hình như có người thò đầu từ trong xe ra quát to, hình như có người đi đường đỡ lấy cô, lo lắng quan tâm hỏi xem có chuyện gì…
Nếu…
Anh chết đi…
Trong màn mưa bụi bay nghiêng nghiêng…
Trong dòng người mờ mờ ảo ảo…
Doãn Hạ Mạt chầm chậm bước đi, dường như cả đời cô chỉ có mỗi việc chính là bước đi trong làn mưa giá lạnh như thế, thi thoảng có mặt trời ló dạng, thi thoảng có cầu vồng hiện ra, nhưng cuối cùng mưa vẫn cứ rơi. Ngẩng đầu không nhìn rõ làn mưa mù mờ trên con đường phía trước, nước mưa rất mát, rất mát, nhưng cô đã mất cảm giác từ lâu, đã sớm quen rồi. Bất luận gặp chuyện gì, cô đều không sợ, đúng vậy, cô là đứa con gái kiên cường nhất của mẹ, cô đâu sợ bất cứ điều gì…
Thế thì cô mang tính mạng này đền lại cho anh…
Cũng đúng thôi…
Cô đi mãi, đi mãi một cách vô thức, không biết đã đi bao lâu, không biết đã đi bao xa, hình như ban ngày đã biến thành ban đêm, mưa dần tạnh, lại dần rơi rơi, người cô ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt.
Cô lướt đi nhẹ nhàng.
Trong người lúc nóng như thiêu đốt, lúc lại lạnh buốt như băng.
Bên tai cô vẫn là tiếng ầm ầm kéo dài.
Bước chân như đồ chì dần dần lại trở nên nhẹ tênh, không chút sức lực, cứ như đang bước trên những cuộc bông, mênh mông, trống rỗng, không biết là từ đâu đến, cũng không biết sẽ đi về đâu.
Cô ngơ ngẩn đi vào một bệnh viện.
Hành lang dài.
Trong không khí bao trùm mùi thuốc sát trùng điếc mũi quen thuộc.
Doãn Hạ Mạt đứng thẫn thờ ngay trước cửa một phòng bệnh.
Đột ngột.
Người cô run rẩy.
Dòng tư tưởng bị xé tan ra tản mác nhốn nháo, dần dần từng chút một lại kéo về, cô run rẩy hít thở thật sâu, không, cô không thể mềm yếu, cô không thể bị đánh gục! Cô vẫn còn Tiểu Trừng, ngày mai Tiểu Trừng phải làm phẫu thuật rồi, cho dù ma quỷ đã quặn xoắn, xé vụn và nuốt đi mỗi một phần linh hồn và thể xác của cô, thì cô cũng không thể suy sụp ngay lúc này….
Cố gắng kiềm chế tay khỏi cơn run rẩy.
Doãn Hạ Mạt từ từ đưa ty về phía tay nắm cửa.
Cánh cửa từ bên trong đột nhiên bật mở ra!
“Hạ Mạt!”
Gương mặt sợ hãi lúng túng của Trân Ân xuất hiện sau cánh cửa phòng bệnh, vừa nhìn thấy Doãn Hạ Mạt, Trân Ân liền bổ nhào tới nắm lấy tay cô kéo ra sân phơi bên cạnh hành lang. Trân Ân hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Doãn Hạ Mạt, hai tay run rẩy không ngừng, giọng nói đầy sợ hãi :
“Anh ấy… anh ấy chết rồi sao? ”
Doãn Hạ Mạt ngơ ngác nhìn Trân Ân, bị Trân Ân lắc mạnh quá nên bộ não mới phục hồi chút tỉnh táo lại bắt đầu lộn xộn hết cả lên.
“Anh ấy chết rồi… anh ấy chết rồi đúng không…”
Trân Ân sợ xanh cả mặt, từ khi Thẩm Tường nói ra việc Lạc Hi tự sát, thì nỗi hoảng sợ bao trùm tâm trí cô! Cô thấp thỏm đợi Hạ Mạt quay về, nhưng Hạ Mạt mãi không quay về, quay về càng muộn thì cho thấy sự việc càng đáng sợ, không phải sao?! Mà lúc này sắc mặt Hạ Mạt trắng bệch như vậy, trắng bệch như thể việc cô lo sợ nhất đã thật sự xảy ra!
“Mình xin lỗi…”
Nỗi sợ hãi làm Trân Ân mất hết lý trí, liền sau đó cô hoảng loạn lúng túng bật khóc.
“… Là mình hại chết Lạc Hi! Tất cả là tại mình! Là mình đã hại chết Lạc Hi! Anh ấy đã gọi điện thoại cho cậu, trong hôn lễ ngay lúc cậu đi ngang qua mình, bước tới trước mặt Âu Thần! Mình đã nghe được cuộc gọi đó, xin lỗi cậu, Hạ Mạt, mình không biết lúc đó Lạc Hi đang sắp chết, mình thật sự không biết! ”
“Mình đã không đưa điện thọai cho cậu, mình đã tự ý cúp điện thoại của anh ấy, mình còn xóa đi phần ghi nhớ cuộc gọi! Xin lỗi, Hạ Mạt! Là mình đã hại chết Lạc Hi! Là mình đã giết người! Lạc Hi là do mình hại chết… nếu mình đưa điện thoại cho cậu… có lẽ anh ấy sẽ không chết… ”
“Trân Ân…”
Đầu đau nhức như búa bổ, gió lạnh ngoài sân phơi thổi qua khiến Hạ Mạt choáng váng, cái nóng hầm hập và cái giá lạnh tê tái trong người cô đan xen vào nhau, rất khó chịu, Doãn Hạ Mạt cố gắng gồng người đứng sao cho vững, cơ thể cô giật run lên như cơn trọng bệnh, Doãn Hạ Mạt nói với Trân Ân :
“Anh ấy vẫn còn sống… anh ấy… ”
“Hạ Mạt, mình xin lỗi…”
Trân Ân bị sự áy náy và tự trách bản thân thúc ép quá lâu đến nỗi sắp điên lên, lại cũng không chịu nghe Doãn Hạ Mạt đang nói gì, mặt Trân Ân đầy nướ