
̃a?
Ivy đến trước mặt Jessica,nói với con nhỏ:
_Cậu đi đi!từ giờ đừng có gây chuyện với tôi nữa..mọi chuyện giờ kết thúc!
Jessica nghe vậy vội bỏ đi,3 con nhò kia líu ríu bước theo sau.trông chẳng ra gì.
_Ivy ah!_Jack ấp úng…
_Giờ tôi mệt rồi!đừng nói gì nữa hết!
Ivy quay lưng lại định bỏ đi
_Cậu…ghét tôi đến thế ư?_hắn hỏi mà lòng cay đắng
_……. _tim nó như ngừng đập,một giọt nước mắt chợt rơi xuống,quái lạ?what’s happening??
_Cậu trả lời tôi đi!nếu cậu nói cậu ghét tôi,tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa!
_Tôi…..
Gió vẫn thổi,nhưng không gian lúc này thật yên ắng…
_Cậu nói đi!!!
_Cậu muốn tôi nói ah?được thôi_Ivy nói mà vẫn không quay đầu lại_cậu nghe cho rõ nhé!từ lúc tôi
biết cậu cuộc sống của tôi xáo trộn hoàn toàn,nên bây giờ cậu làm ơn tránh xa tôi ra,để tôi yên
đi.Đừng có quấy phá tôi nữa!
_Tôi chỉ muốn hỏi là cậu có ghét tôi không?
_Cậu vẫn không hiều ah?Tôi _ghét _cậu!_nó nhấn mạnh_ghét nhất trần đời.Vậy là được rồi chứ?
Thế là hắn đã biết rồi!Jack nói đúng,đối với nhỏ hắn chỉ là 1 tên Satan luôn đi chọc phá,không để nhỏ
yên ổn,gây ra cho nhỏ biết bao là phiền toái,nhỏ ghét hắn là đúng thôi!đáng đời mày lắm Henry ah!!
Hắn bước đi mà không nói 1 tiếng….
Ivy thở dài,đúng là nó ghét hắn,nhưng sao ..nhưng sao…nó thấy khó chịu như thế này??
_Ivy ah!_Jack lên tiếng(từ nãy giờ không chú ý gì đến Jack ),bước đến gần Ivy
_Bây giờ Ivy muốn yên tĩnh,Ivy về đây!
Nó bỏ đi..
Gió lại thổi,xào xạc……Người bỏ đi,kẻ đứng lại,tâm trạng thật khó tả,nhưng đều có cảm giác buồn
miên man xen lẫn chút gì đó xao xuyến.Tất cả những chuyện này giờ sẽ vể đâu??sẽ như thế nào?có
một lối thoát nào cho cả 3 hay không?
Ước gì…ước gì thời gian quay trở lại….
—————————————-
Ivy không thể chạy về nhà với khuôn mặt như thế được!má nó vẫn còn đỏ,môi nó vẫn còn rướm
máu,nó chạy lên đồi Green..Lúc nào ngồi trên đồi nó cũng thấy thật dễ chịu và thoải máiNó ngồi mà
suy nghĩ mông lung,sao mọi chuyện lại phức tạp đến thế chứ?Nó nhớ đến khuôn mặt Henry,nó nhớ
đến dáng điệu buồn bã của hắn,nó nói như vậy,quá đáng lắm phải không? Hắn cũng đâu ưa gì nó,sao
khi nghe nó nói là ghét hắn thì hắn lại như thế?nó cứ suy nghĩ,rồi lại lắc đầu không hiểu…Oy trời ơi!!
Nó ngồi đó hơn 1 tiếng đồng hồ!má nó đã hết đỏ rồi,nhưng còn khoé miệng rướm máu thế này,biết nói
sao khi về nhà đây!Ah,biết rồi!nó lấy miếng band aid trong túi ra,dán lên chỗ khóe miệng!Xong rồi,về
thôi..
Ivy chạy xe về mà tâm hồn cứ để đâu đâu.Nó suýt tông vào lề đường,đi nhầm đường 2 lần,chạy
ngang qua nhà nó mà nó…cứ đi thẳng,nếu vú Helen không nhìn thấy mà kêu lại chắc nó đi miết
luôn….
_Cô chủ làm gì mà đạp xe đi như người mất hồn vậy?
_Con mãi nghĩ 1 vài chuyện nên ….
_Cô chưa già như tôi mà đã lẩm cẩm_vú Helen nói_miệng cô sao thế??
_Ah_nó lúng túng_…mụn đấy ah!
_Mụn?_Vú Helen hỏi lại_sao lại dán băng dán cá nhân lên nó?
_Ah oh…..tại vì cái mụn này nó bự quá đi,ai nhìn cũng hết hồn nên con phải dán lại!
Vú Helen lắc đầu:
_Tôi chịu thua cô chủ luôn!ah mà ông chủ về nãy giờ,ông chủ bảo nếu cô vể thì lên gặp ông gấp.
_Dạ,cám ơn vú!
Có chuyện gì mà ba muốn gặp mình gấp vậy nhỉ?Ivy vừa vào nhà vừa nghĩ.
Ông Thomas nhìn vào bức ảnh gia đình chụp chung đang để trên bàn làm việc,thở dài.Dạo này trông
ông gầy đi nhiều quá,tóc bạc cũng nhìu hơn,nhìn thật hốc hác.Ivy bước vào phòng,nó ngắm nghía ba
nó,khẽ gọi:
_Ba!
_Ah ,con về rồi ah?_ông Thomas nhìn nó_con ngồi xuống đây,ba có chuyện muốn nói với con!Mà …
_ông chợt nhận ra_miệng con sao thế?
_Mụn đấy ah_nó không ấp úng như lần trước_sáng nay tự nhiên mọc cái mụn to quá,ai nhìn cũng hết
hồn,nên con dán lại vậy đó!_Ivy ngồi vào cái sofa_ba có chuyện gì mà ra vẻ quan trọng thế?_khuôn
mặt lộ rõ vẻ tò mò khó hiểu.
Ông Thomas ngồi xuống,đối diện Ivy,giọng trầm ngâm:
_Ba nghe nói con có quen biết với con trai nhà Hamilton phải không?
Ivy giật mình:
_Sao ba lại biết?
_Có đúng là vậy không?_ông Thomas nhìn Ivy
_Dạ đúng,nhưng …..hiện giờ thì không còn nữa!
_Ba không muốn con qua lại với nhà Hamilton,nhất là với con trai của Harry,Henry
_Con không quen biết hắn nữa,con