
y đang hợp tác với nhà ta trong dự án mới này
đấy!
_Dự án,dự án_no nói to_suốt ngày ba chỉ quan tâm
đến công việc,ba chỉ biết công ty,còn cái nhà này,ba chẳng để
ý gì hết.Nghe tin tức người ta nói như thế nào là tin theo răm
rắp.Phải,con làm ba mất mặt,con làm ba xấu hổ,thế thì ba quan
tâm gì đến thằng con bất hiếu này nữa?
Ông tức giận,tím mặt:
_Mày….mày….
_Ôí ông ơi,bình tĩnh lại_người phụ nữ thốt lên_con cái ăn nói dại dột.Ông đừng để tâm!
_Bà xem nó nói với cha nó như thế mà coi được hay sao?_ông lại ngồi xuống ghế,thở mạnh.
Henry không thèm nhìn ba hắn,lúc này hắn chỉ thấy tức giận và thất vọng.
Ông Harry dần lấy lại bình tĩnh:
_Thế đứa con gái đó nó yêu mày lắm ah?
_…………………………….._hắn im lặng không nói,tim hắn đột nhiên đau nhói lên.
_Mày im lặng là tao biết câu trả lời rổi!_ông chật lưỡi_Tao luôn
luôn dặn mày là trong tình cảm phải luôn thật lòng,đừng đùa
giỡn kẻo sau này hối hận.Giờ mày chắc thấm thía câu nói đó
rồi chứ?
_………………hắn vẫn im lặng.
_Thế nó là con cái nhà ai?tên gì?
_Ba không cần biết!
_Kìa con_mẹ hắn lên tiếng_trả lời ba đi.
Hắn liếc nhìn qua mẹ,rồi nói:
_Ivy!
Ngừng một lát,hắn tiếp:
_Ivy Hamilton.
Ông Harry sững người?Hamilton?Có lẽ nào???không thể nào,không thể có chuyện đó được.Ông run run:
_Có phải đó là 1 gia đình bình thường,tầng lớp trung lưu không?
Hắn lắc đầu:
_Tập đoàn điện tử HL,vừa mới tuyên bố phá sản 2 ngày trước.
Mỗi lời nói của hắn như sét đánh ngang tai ông Harry.Ông cảm thấy
khó thở,mồ hôi nhễ nhãi,chóng mặt.Ông đứng lên loạng choạng:
_Dìu tôi vể phòng_ông nói với bà vợ.
Henry nhìn dáng bà mẹ của mình dìu ông bố mà cứ suy nghĩ,tại sao
ba hắn lại thay đổi thái độ như thế?Vừa mới nghe nhà Hamilton
là ông đổi sắc mặt?Ba hắn biết về nhà Ivy ư?Thật ra là có
chuyện gì?Hắn thấy khó hiểu…
Một sự thật sắp được phơi bày…….
Ivy đứng bên cửa sổ.Trời mưa,mưa nhỏ thôi nhưng khiến nó chạnh
lòng.Mưa làm tăng nỗi nhớ miên man,làm dâng lên nỗi buồn về
những kí ức xa xưa.Mưa rơi nhẹ mà sao làm lòng nó đau nhói…Ivy
nhìn xuống đường đêm thanh vắng chỉ nghe tiếng mưa rơi mà nó
hình dung ra cảnh Henry đứng dưới mưa hôm trước.Nó không muốn
nhớ lại,không muốn nghĩ đến nhưng nó không thể điều khiển được con tim và suy nghĩ của mình.Lý trí của nó đã khiến nó rời
ra Henry,từ chối tình yêu của hắn,nhưng con tim nó đang đập theo
đúng nhịp điệu của 1 người đang yêu,suy nghĩ của nó đang hướng
về người mình yêu,nó nhớ hắn da diết.
Suốt ngày,suốt
đêm nó không có lúc nào không nhớ đến hắn.Không biết tự bao
giờ,ah chắc là từ lúc rời bỏ Henry đang mê man mà đi thì trong
nó đã in rõ hình bóng hắn.Hình bóng ấy cứ xuất hiện mãi
trong tâm trí nó,đôi mắt ấy lúc nào cũng nhìn nó,một đôi mắt
nâu đẹp tuyệt vời nhưng mang một nỗi buồn sâu xa…Số phận không
cho chúng ta đến được với nhau,ta đành phải chấp nhận quyết
định của ông trời thôi.Ôi,nó lại rơi nước mắt nữa rồi!!
_HHHÙ
Ivy giật mình quay lại,Sara đứng sau lưng nó tự lúc nào mà nó không hay biết.
_Cậu…cậu khóc ah?_Sarah nhìn nó,hỏi
_Đâu có!_Ivy lấy tay dụi mắt
_Làm như mình là con nít không bằng,cậu đâu giấu mình được!
Nó im lặng,ngồi xuống giường.
_Cậu nhớ anh ta ah?
Ivy nhìn lại Sarah,rơm rớm,nó khẽ gật đầu.Sarah liền ngồi xuống bên cạnh,ôm Ivy
_Cậu phải cố gắng quên thôi!Cậu với anh ta..
_Mình biết mà_nó ngắt lời Sarah_nhưng…khó quá!
Sarah gật đầu
_Uhm!mình hiểu.
_Henry và mình tuy gặp nhau là cãi nhau,lúc nào cũng khắc khẩu,mình không ngờ mình lại yêu hắn.Mình vừa muốn quên hắn thật nhanh
vừa muốn…nhớ đến hắn,mình phải làm sao bây giờ?
Sarah
thở dài,nhỏ thật sự cũng bối rối khi thấy người bạn thân của mình như thế.Sarah chỉ biết ôm Ivy,vì nhỏ biết Ivy cần một
người để dựa vào lúc này.
_Gì mà ôm iếc ghê thế?_Dennis cất tiếng
Sarah và nó giật mình,nhìn ra cửa,Dennis nhe răng ra cười với 2 đứa.
_Sao anh vào mà không gõ cửa?_Sarah quắc mắt nhìn ông anh trai
_Ơ hay?Cửa mở toang hoác thế kia mà bảo người ta gõ?
_Thế anh vào đây có chiện gì?
_Có người nhờ anh mang hành lí lên,không nhận thì an