
, sau
bao nhiêu năm, cái quá khứ ấy thỉnh thoảng vẫn hiện hữu trong
giấc mơ của cô khiến cô không biết làm cách nào mà thoát ra
khỏi nó. Quả thực là rất khổ sở. An Lâm không thể hiểu được,
nếu anh ấy hiểu chắc chắn sẽ giúp cô tránh xa Nam Lâm.
Nghĩ ngợi một lúc lâu, cô liền đứng dậy rồi đi ra chỗ của Dương Thùy.
- Dương Thùy, chiều em có rỗi không?
Dương thùy đang nghịch máy tính, nghe Trúc Diệp hỏi thế thì vội ngẩng đầu lên noí:
- Chiều em không có việc gì. Sao thế chị?
Trúc Diệp mắt sáng bừng lên nói luôn:
- Chiều chị em mình rủ mấy người đến nhà chị làm một bữa liên hoan nhé?
- Ngày gì thế?
Trúc Diệp đưa tay lên sờ vào cái búi tóc trên đỉnh đầu rồi nói thản nhiên:
- Không ngày gì cả. Chẳng phải em là người khoái mấy vụ tiệc tùng này nhất sao? Không thích à?
Dường Thùy nghe thế thì vội chối nhanh:
- À không! Em chỉ nói thế thôi mà. Chốc nữa em sẽ nói với mấy người. Có cả đàn ông chị nhé?
Trúc diệp hơi nhíu mày. Từ xưa đến giờ, cô chưa cho người khác
giới vào nhà bao giờ, thậm chí cô luôn giữ khoảng cách với
họ.
- Thôi được rồi. Em thích thì cứ việc.
Dường Thùy mừng ra mặt:
- Có đàn ông mới vui. Em sẽ mời mấy anh chàng đẹp trai quanh khu vực chị em mình làm để cho chị còn dễ bề xử lí.
Trúc Diệp cốc đầu Dường Thùy mắng khẽ:
- Cho em tất. Chị không thèm.
Nói rồi Trúc Diệp chạy ngay về phòng để làm nốt công việc
còn bỏ dở của mình. Trước khi cô chạy về phòng, Dương Thùy
vẫn cố tình nói với theo cô:
- Chị sắp thành bà cô già rồi đấy.
Sau khi tan sở, Trúc Diệp đưa cho Dương Thùy chiếc chìa khóa nhà mình. Hai người rất thân với nhau, thỉnh thoảng Dương Thùy có
qua nhà Trúc Diệp ở mấy ngày cho đỡ buồn nên có thể coi nhà
của Trúc Diệp cũng như nhà của Dương Thùy.
Còn Trúc Diệp sẽ đi mua đồ ăn. Công ti cũng gần siêu thị nên cô
chỉ đi bộ một chút là đến. Tuy vậy, Dương thùy đã ngấm ngầm
cài cho cô một "vệ tinh" đi theo. Đó là Mạnh Đức. Anh chàng công tử người yêu cũ của Dương Thùy. Và cuối cùng ngậm ngùi bị cô ấy đá chỉ vì xe của anh ta bị xước mà anh ta không chịu đi
sửa. Dương Thùy là người ghét đàn ông có tình lười. Xem ra cô
nàng có tính lập dị cũng không phải là vừa.
Mạnh Đức lái xe đưa Trúc Diệp đến siêu thị rồi còn có ý tốt vào siêu thị để xách đồ cho cô thay vì ngồi chờ.
Đi qua mấy gian hàng, Trúc Diệp thấy hai người đi với nhau đã
lâu mà chưa nói câu gì nên cô khẽ hắng giọng rồi nói:
- Anh Đức thích ăn cái gì?
Mạnh Đức trả lời tự nhiên:
- Tôi thuộc dạng ăn tạp. Trừ những cái không ăn được ra thì cái gì tôi cũng ăn được.
Trúc Diệp mỉm cười vì câu trả lời hài hước này. Cô còn không quên thốt ra một câu:
- Xem ra anh là một con người vui tính.
- Ngày xưa, tôi đã được tuyển dụng làm MC của trường trong suốt khóa học.
Trúc Diệp vội "À" lên một tiếng. Một anh chàng vui tính, cũng
rất tốt bụng, ngoại hình đẹp trai như thế này tại sao Dương
Thùy lại bỏ được. Quá tò mò nên Trúc Diệp hỏi:
- Anh và Dương Thùy... tại sao lại bỏ nhau?
Mạnh Đức nói đến chuyện này không lảng tránh, không đau khổ mà trả lời rất vô tư, như kiểu giữa anh và Dương thùy vẫn còn
bình thường vậy:
- Cô biết đấy.
- Tôi biết? Vì cái xe ấy thật ư?
Mạnh Đức mỉm cười, khi cười, ánh mắt anh kéo dài ra, gây thiện cảm cho người nói chuyện rất nhiều:
- Cô chơi với Dương Thùy mà không hiểu tính cô ấy gì cả. Chuyện cái xe kia chỉ là một cái cớ, cô ấy sợ quá yêu tôi nên mới
bỏ.
Trúc Diệp càng nói chuyện càng không hiểu:
- Không thể thế được. Nếu yêu thì phải cố giữ lấy chứ?
- Dương Thùy là cô gái sống rất phóng khoáng. Gia đình không ổn định, trước đó tôi còn không biết cô ấy đã qua lại với biết
bao thằng đàn ông khác. Khi cô ấy về gặp bố mẹ tôi, nghe họ
nói về hoàn cảnh gia đình cô ấy khó xử chỉ biết nói ậm ừ.
Tôi nghĩ cô ấy sợ bố mẹ tôi không chấp nhận một người con dâu
như thế cho nên đã suy nghĩ nhiều. Càng dứt ra sớm thì càng đỡ đau khổ, cho nên cô ấy đã làm vậy.
Trúc Diệp nhìn Mạnh Đức vẻ dò hỏi:
- Anh...còn yêu Dương Thùy chứ?
Mạnh Đức nhún vai:
- Tất nhiên. Cô ấy làm sao có thể chạy thoát khỏi tôi. Đợi khi
tôi suy nghĩ một cách chín chắn hơn nữa nhâ