Bước Qua Yêu Thương

Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324704

Bình chọn: 8.5.00/10/470 lượt.

g diễn
ra. Cơ hồ tỏ ra rất ngu ngơ và có phần ngốc nghếch.

Cuối cùng, khi nhìn vào ánh mắt kia. Ánh mắt mà có lẽ khi cô
rời khỏi thể giới này cô cũng không bao giờ có thể quên được.
Cô đã nhận ra.

- Anh Nam Lâm.

Nam Lâm thở phào nhẹ nhõm. Bộ dạng của cô vừa nãy khiến anh
hời hoảng. Anh đặt tay lên vai Trúc Diệp hỏi vẻ lo lắng:

- Sao thế? Sao em lại đứng đây. An Lâm đâu?

Trúc Diệp như cảm thấy tim mình quặn lại đau đớn khi nghe đến cái tên này.

Lúc trước, khi xem phim, cô thấy người ta có thể chết đi sống
lại vì yêu...cô không hiểu là do phim truyện đã nâng cấp, nói
quá, phóng đại hay là do mình chưa hiểu sự tình? Bây giờ thì
cô đã biết. Cô đã biết thế nào là mùi vị của đau khổ. Tuy bây giờ chưa thể gọi là đau khổ nhưng cô thấy mình bắt đầu có
dấu hiệu rồi.

Khi yêu người ta sẽ như vậy sao?

Trúc Diệp cố gượng cười để trả lời Nam Lâm:

- Anh An Lâm có công chuyện rồi.

Nam Lâm nhíu mày:

- Vậy sao em còn đứng đây? Em đã ăn gì chưa?

TRúc Diệp cúi mặt xuống không trả lời.

Bộ dạng này làm Nam Lâm rất chua xót. Rồi anh kéo tay cô về phái chiếc xe của mình.

- Đi với anh.

Trúc diệp không hiểu gì nhưng bộ dạng của anh làm cô thấy ấm
áp phần nào. Rõ ràng anh luôn đến đúng lúc. Nhưng cô chưa bao
giờ nhận ra.

An Lâm lái xe đưa Khánh Lâm đến nhà hàng Việt. Trong xe không khí nhẹ nhàng và dễ chịu. Cộng với đó là bản giao hưởng du dương và êm ái khiến lòng người thanh thản không ngờ.

Khánh Lâm ngắm nhìn dáng của An Lâm ở góc độ nghiêng. Lúc nào
anh ấy cũng đẹp trai đến mê người như vậy. Có bao nhiêu phụ nữ
chết chìm trong ảo tưởng khi đứng trước anh ấy đây? Chiếc mũi
thẳng và cao, mái tóc gọn gàng nhìn rất lịch lãm. Lông mày
lưỡi mác càng làm cho đôi mắt có phần cuốn hút nam tính. Vân
vân...Cô thấy ở An Lâm, không có gì là sai lệch của chuẩn mực
cả. Anh hoàn toàn khiến cô thấy hoàn hảo.

- Anh An Lâm này!

An Lâm nhướn mày tỏ vẻ chờ đợi câu nói tiếp theo của Khánh Lâm.

Khánh Lâm ngập ngừng hồi lâu rồi cuối cùng cô cũng thốt ra:

- Anh thấy em thế nào?

An Lâm ra chiều suy nghĩ. Thế nào à? Câu hỏi này không phải là
câu hỏi khó. Nhưng nếu không biết dùng từ để diễn đạt rất có
thể sẽ khiến cho đối phương phật ý. Anh nói điềm tĩnh:

- Chúng ta quen biết nhau chưa phải là lâu...với thời gian như vậy anh không có đánh giá gì về con người em.

Một câu trả lời khá an toàn.

Khánh Lâm gật gù vẻ hiểu ý. Cô không hỏi gì thêm mà chìm vào
suy nghĩ. An Lâm rõ ràng là chẳng có tình cảm gì với cô cả.
Nếu không thì anh đã trả lời được câu hỏi vừa nãy của cô rồi.

Khánh Lâm cảm thấy trong lòng như có hàng ngàng đợt sóng xô
vào nhau rồi lại tản ra. Khi xô vào thì dạt dào, trào
dâng...Nhưng đến khi tản ra rồi lại hoàn toàn trống rỗng, bơ vơ
một khoảng đất trống. Khiến lòng người ta khó chịu vô cùng.

Nam Lâm mở cửa cho Trúc Diệp. Anh tì nhẹ người vào cánh cửa nheo mắt nói:

- Trong kia là các đồng nghiệp của anh. Em làm quen luôn nhé?

Trúc Diệp nghe vậy thì hơi ngập ngừng. Cô toan đúng dậy nhưng rồi lại ngồi yên. Nói:

- Hay anh đưa em về công ti đi. Em ăn cơm hộp cũng được. Toàn đồng nghiệp của anh thì ngại chết.

Nam Lâm không nói gì thêm vội đưa cánh tay lại và kéo cô ra khỏi xe. Sao có thể để cô đi được. Khó khăn lắm mới gặp được cô,
mới đưa được cô đến giới thiệu đồng nghiệp. Để cô ấy đi chẳng
hóa ra anh lại ngốc nghếch hơn cả Thạch Sanh.

Trúc Diệp bị kéo ra thì loạng choạng không đứng vững. Cô phải
bám vào người Nam Lâm mới giữ được thăng bằng. Khi cô vừa ngẩng mặt lên chợt bắt gặp ánh mắt của Nam Lâm. Không khí hơi trầm
xuống khiến lòng người ta khó xử. Cả hai cứ đứng nhìn nhau như vậy...

Trúc Diệp chưa bao giờ nhìn sâu vào đôi mắt này. Cô bị cuốn
vào rồi, nó xoáy sâu đến tận tâm khảm không cho cô thoát ra.
Làm cô phải khó xử, làm cô không dám đối diện. Nhưng càng
chống cự thì lại càng khiến mình bị lún sâu. Anh ấy trước
mắt cô giờ là Nam Lâm của thì hiện tại. Khác hẳn với nhiều
năm về trước. Anh ấy dịu dàng hơn rất nhiều. Và anh ấy hiểu
cô...Cô chưa bao giờ dám tưởng tượng Nam Lâm có thể hiểu được
mình.

Nam Lâm cảm thấy sóng lòng như trào dâng. Anh rất muốn cuốn lấy đôi môi đang mím chặt trước mặt mình. Nhưng lại không thể, trong thâm tâm vẫn có 1 giọng no


Polly po-cket