Snack's 1967
Bước Qua Yêu Thương

Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324954

Bình chọn: 7.5.00/10/495 lượt.

y đang ốm...nhưng mỗi khi ấn được cái dãy số
mà anh đã thuộc làu ra thì cũng là lúc lí trí anh mách bảo:
Mọi chuyện nên dừng lại ở đây thôi. Rồi sẽ có ngày anh quên
được.

Nam Lâm không chắc là mình có quên được Trúc Diệp hay không, anh
không chắc là mình có thành công trong cái quyết định táo bạo
kia không. Nhưng anh giờ đây là kiểu người sống không mục đích.
Được ngày nào hay ngày đó, quên được chút nào thì hay chút
đó. Anh cũng chỉ thở dài mà tự động viên mình một cách yêu
ớt: Cố gắng lên!

Cố gắng lên!

Trúc Diệp cố làm cho tinh thần mình được phấn chấn hơn nhưng
hình như nó cũng chẳng thay đổi chút nào. Vẫn ủ rũ và buồn
chán như vậy. Cô đã hứa với mẹ rằng: Sẽ chỉ coi Nam Lâm như
một người anh. Phải, chỉ có thể là anh em. Giống như cô và An
Lâm vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, Trúc Diệp tự thấy bản thân mình thật là
đáng ghét. Lần nào cũng thế, lần nào cô cũng là người thắp
hi vọng cho Nam Lâm rồi lại tự tay dập tắt cái hi vọng ấy của
anh. Anh nói đúng, cô sẽ hối hận. Nhưng không phải hối hận vì
đã yêu anh, mà cô chỉ hối hận vì đã không thể làm tốt hơn
những gì mà anh ấy đang hi vọng. Cô không thể cho anh một tình
yêu hoàn hảo, không thể mang đến cho anh một cảm giác an toàn
khi ở bên cô, không thể ở bên anh mỗi khi anh cảm thấy trống
trải và cô đơn... Cô "không thể" rất nhiều điều.

Trúc Diệp lặng người đi mất vài phút vì suy nghĩ kia. Nhưng
rồi hồi chuông điện thoại cũng giúp cô thoát khỏi vòng xoáy
của nó. Trúc Diệp giật mình và đưa điện thoại lên nghe:

- Alo!

Vì nghe vội cho nên cô không để ý tên người gọi trên màn hình.
Đến khi giọng nói của người trong điện thoại vang lên cô mới
ngỡ ra:

- Trúc Diệp!

Trúc Diệp cũng không định cúp máy, cô trả lời:

- Anh An Lâm, có chuyện gì không?

An Lâm dường như có điều gì khó nói thì phải. Câu nói của anh cứ ngập ngừng và gãy gọn, không liền mạch:

- Trúc Diệp...em...anh...anh có chuyện này muốn hỏi.

- Vâng!

- Buổi dạ hội vào thứ bảy, em nhớ chứ?

Trúc Diệp suýt chút nữa là đã quên rồi.

- À, vâng. Có chuyện gì ạ?

- Em có muốn đi dự cùng anh không? - Rồi để tránh cho Trúc Diệp hiểu lầm, An Lâm cũng nói luôn - Với tư cách là em gái!

Trúc Diệp chưa vội trả lời, cô còn đang suy nghĩ có nên đi với
anh ấy hay không. Nếu đi, rất có thể cô sẽ bị đồng nghiệp của
anh hiểu nhầm cô là bạn gái anh ấy. Dù sao thì giờ đây, cái
từ tình yêu mĩ miều kia đều khiến hai người - cô và anh cảm
thấy ngượng ngùng. Kể cả anh còn yêu cô hay là cô còn yêu anh
thì cũng vậy. Rất ngại!

- Chuyện này...

Tiếng An Lâm lại vang lên trong điện thoại:

- Sao thế? Em có điều gì khó nói à?

- Không, nhưng...

- Trúc Diệp! Em yêm tâm đi. Anh đã nói là sẽ mời em gái mình
rồi. Dù sao thì bộ váy lần trước đó, anh vẫn muốn nhìn em
mặc. Em đi nhé?

Trúc Diệp có cảm tưởng như An Lâm đang van nài mình thì phải.
Giọng điệu của anh không khiến cô khó chịu nhưng lại cảm thấy
rất áp lực. Nếu cô từ chối thì cũng sẽ gây khó xử cho anh.
Theo như anh nói là anh đã nói với đồng nghiệp rồi. Thôi thì
đành vậy.

- Vâng, thứ bảy em sẽ đi.

Nghe thấy câu nói này của Trúc Diệp, An Lâm như tìm được niềm
vui nhỏ nhoi sau bao nhiêu ngày mệt mỏi. Nụ cười của anh rạng
rỡ trên khuôn mặt, ánh mắt lấp lánh như những vì sao, bàn tay
cầm điện thoại cũng nắm chặt hơn...chỉ như vậy thôi, chỉ cần
những điều giản dị như vậy thôi mà anh đã vui mừng như thế
rồi.

Thực ra, An Lâm đã nhận thấy tình cảm giữa Nam Lâm và Trúc
Diệp. Chỉ là anh cố tình dối lòng mình để bảo vệ trái tim
khỏi những thương tổn mạnh mẽ. Làm sao mà anh không nhận ra cơ
chứ! Từ ánh mắt mông lung, lơ đãng nhìn Nam Lâm của cô ấy, từ
những hành động xa cách anh của cô ấy...tất cả đều khiến anh
phải trở thành một con người ích kỉ. Rằng thì: Anh nhận ra
tất cả đấy, nhưng anh sẽ không để ý. Sẽ vẫn nắm tay cô ấy
chặt như ngày nào. Dù có chết anh cũng không buông.

Ai nói rằng anh là một người đàn ông tốt? Ai nói rằng anh là
một thằng tử tế? Ai nói rằng anh không khốn nạn? Nhầm! Dường
như tất cả đã quên anh và Nam Lâm là hai anh em sinh đôi. Sinh đôi
cùng trứng có những sự tương đồng không thể ngờ. Và anh cũng
thấy mình như vậy. Bao nhiêu năm qua, mọi người thương yêu anh,
thiên vị anh hơn Nam Lâm. Nhưng họ nào có biết rằng họ đang đặt
trên vai anh