
tôi thì có lợi cho cô quá đúng không? Cô cũng giống như anh cô vậy, luôn ra vẻ là người hy sinh nhưng kì thực…
- Cậu… đồ khốn. – Myu lấy tay chùi mạnh môi mình, mạnh thật mạnh như muốn xóa sạch dấu vết của nụ hôn lúc nãy.
- Đừng dối lòng nữa! Chùi đi rồi thì sẽ không có lần thứ hai đâu… - Thái Vũ bật cười vì hành động ngốc nghếch của Myu - Nói cho tôi biết nơi Mike và Kim My đang trốn, tôi sẽ còn cho cô nhiều hơn thế.
Nhưng trái với sự tưởng tượng của Thái Vũ, một Myu đã từng tỏ tình với cậu không hề yếu đuối van xin tình yêu của cậu. Nhỏ chỉ lặng lẽ, chậm thật chậm chùi nốt khóe môi mình, mắt long lanh giọt nước:
- Tại sao lại thế hả Yul? Tại sao cậu lại thay đổi như vậy? Ba năm trước, rõ ràng cậu không như vậy… - Myu nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
- Tôi hỏi lần cuối cùng: Mike và Kim My đang ở đâu? – Thái Vũ gằn từng tiếng, dường như chẳng thèm đoái hoài tới gương mặt đẫm nước của Myu lúc bấy giờ.
Myu nắm chặt tay lại, nhỏ từ từ ngẩng mặt lên và nói quả quyết:
- Tôi không biết!
Trong một thoáng, Thái Vũ chợt bắt gặp nét xao xuyến và sâu lắng khó tả trong đáy mắt trong veo của cô gái đối diện. Rất nhanh, cậu dợm bước ra ngoài khi cảm thấy một nỗi niềm kì lạ đang dâng trào trong lòng mình lúc này:
- Đừng tưởng nếu cô không nói thì tôi không thể tìm ra bọn họ! – Thái Vũ đe dọa lần cuối cùng trước khi đi thẳng - Tôi nhất định sẽ khiến họ và cô phải hối hận vì những gì đã làm thời gian qua!
Chỉ khi nghe thấy tiếng cánh cửa đóng sập lại sau lưng mình, Myu mới để cơ thể được thư giãn. Nhỏ ngồi dựa lưng vào chiếc ghế gần đấy, ánh mắt mơ màng như đang quay trở lại kí ức ba năm trước - khi lần đầu nhỏ gặp cậu, Hàn Thái Vũ, một cậu trai đáng ghét xen lẫn đáng yêu - cậu trai đã khiến nhỏ phải lòng ngay từ ánh mắt đầu tiên…
* * * * * * *
Lần đầu tiên cô bé Myu mười bảy tuổi được giáp mặt cậu trai có tên Hàn Thái Vũ là ba năm về trước, khi anh trai nhỏ dắt về một người lạ - người được gọi là con ruột của Lão gia - Myu đã vô cùng ngạc nhiên. Trong suy nghĩ ngây thơ của Myu, kẻ là con ruột của ông Hàn chắc chắn là một tên rất hợm hĩnh, bởi lẽ ngay từ nhỏ hắn đã được sống trong sự giàu sang của bố mình, được các cô bác ở Việt Nam cưng chiều hết mực; chứ không như anh nhỏ, suốt ngày phải sống dưới cái bóng của hắn, chịu đủ mọi tủi nhục và hành hạ của Phu nhân thay cho hắn.
Thế nhưng…
Ấn tượng đầu tiên của Myu về Thái Vũ lại là một cậu trai có ánh mắt mạnh mẽ và vẻ mặt bất cần. Cậu ta bơ nhỏ, bơ Phu nhân, bơ mọi người và mọi thứ trên Thế gian này… Có vẻ như trên đời này chẳng có thứ gì có thể níu kéo bước chân của cậu, vẻ như chẳng có gì có thể khiến cậu bận tâm.
Bỗng chốc, Myu thấy thật tò mò về Hàn Thái Vũ.
“Ehh… Xin chào, tớ là Myu, em gái của Mike. Rất vui được gặp cậu.”
Đáp lại chỉ là cái gật đầu lạnh nhạt.
Những tháng sau đó, nhờ có Mike mà Myu thường xuyên được gặp Thái Vũ. Nhớ những lần cậu nhìn thấy nhỏ, đều chỉ mang chung một tâm trạng là chán ngán và ánh mắt khó chịu.
Vậy mà trong trái tim bé nhỏ có một lỗ hổng của Myu, một tình cảm mới được bắt đầu…
“Chúc mừng cậu debut thành công!”
Nhỏ cười thật tươi, đưa chiếc bánh kem có hình con gấu nhỏ tự tay làm ra trước mặt cậu. Những tưởng rằng Thái Vũ sẽ lại lạnh lùng bơ Myu như mọi khi, thế nhưng…
“Cô ấy rất thích bánh kem có hình gấu” – Thái Vũ lẩm bẩm, rồi cậu nhẹ nhàng đón lấy chiếc bánh của Myu và hôn khẽ lên má nhỏ - “Cám ơn”.
Và trong trái tim bé nhỏ có một lỗ hổng của Myu, tình cảm đó ngày càng lớn dần lên không sao kiểm soát nổi…
Một tháng sau lần debut, Thái Vũ chuyển vào trường Quốc tế Kabuto Mushi:
“Ah, chúng ta học chung lớp này. Hy vọng sau này được cậu giúp đỡ.”
Myu cười thật tươi, giơ tay ra như muốn bắt tay với cậu. Thế nhưng…
Đáp lại cũng chỉ là cái gật đầu.
“Mày tưởng là ca sĩ, người mẫu thì hay lắm sao mà chảnh hả?”
Một toán các tên con trai học lớp trên đang quây Thái Vũ vào giữa, liên tục và không ngừng nghỉ thụi những cú đánh hiểm hóc vào người cậu. Thái Vũ gồng người gánh chịu, giờ cậu đã là người của công chúng, nhất cử nhất động sẽ bị bọn phóng viên bám sát, vì vậy không được đánh trả… Không được đánh trả!
“Bác bảo vệ ơi! Ở đây có đánh nhau!”
Một giọng oanh vàng vang lên, cả lũ con trai lớp trên nghe vậy thì cuống cuồng chạy bán sống bán chết. Ai chứ ông bảo vệ trường này dám có ngày ném chúng vô nhà thương nếu phát hiện có đánh nhau trong trường lắm.
Chờ khi bóng bọn chúng khuất hẳn, Myu mới lặng lẽ tiến lại gần Thái Vũ. Nhìn thân thể cậu bị đánh đập, chiếc áo đồng phục nhàu nát và khóe môi vẫn còn đọng chút máu tươi, Myu bỗng thấy sống mũi cay cay, toàn bộ các giác quan như chỉ trông vào vết thương và nỗi đau của người con trai trước mặt:
“Cậu có đau lắm không?”
Giọng nhỏ nghèn nghẹn nơi cuống họng.
“Không sao”.
Thái Vũ lắc