XtGem Forum catalog
Cách Vách Đừng Nhìn Trộm

Cách Vách Đừng Nhìn Trộm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325155

Bình chọn: 9.00/10/515 lượt.

u võ mồm không phải là
chuyện riêng, nếu một bên không phản bác hoặc không định chống đỡ thì không còn
gì gọi là vui nữa.

Tô Mộc khẽ mỉm cười, gật gật
đầu nói: “Khoan khoan, đưa tờ giấy cho tôi, tôi đột nhiên nghĩ nên đổi lại
thuốc cho cô, như vậy sẽ có hiệu quả nhanh hơn “

“Thật sao?!” Tô Mộc đột nhiên
tốt bụng làm Thuần Tưởng có chút cảnh giác, người này, biến sắc còn nhanh hơn
cả lật giấy, cô không khỏi hoài nghi anh có phải lai nghĩ ra trò mới để chọc
ghẹo cô không.

Giống như là nhìn thấy ý nghĩ
trong lòng Thuần Tưởng vậy, Tô Mộc khẽ mỉm cười, đứng dậy nói: “Cô không cần
nghi ngờ cách hành xử nghề nghiệp của tôi, dù thế nào đi nữa thì tôi cũng không
làm cô từ một căn bệnh nhỏ mà châm cô trở nên tàn phế đâu.”

Lần này Tô Mộc không giao tờ
giấy cho Thuân Tưởng nữa mà cầm nó đi ra ngoài phòng, sau đó chỉ chỉ cô: “Đến
đây đi!”

Nhìn nét mặt kỳ quái của Tô
Mộc, Thuần Tưởng thấy sống lưng mình lạnh run cả lên.

Chờ chút! Anh ta vừa nói? Châm? Châm?! Không phải
là…



“Tôi… Tôi không…” Thuần Tưởng co người lại, có chút sợ hãi nhìn Tô Mộc.

“Không không không cái gì, còn không mau đi theo tôi.” Tô Mộc đứng nguyên chỗ, khoanh tay nhìn bộ dáng là lạ của Thuần Tưởng, trong lòng thấy buồn
cười, không ngờ thật sự bị anh đoán trúng…

“Không, tôi không muốn đi theo anh, tôi không muốn châm cứu!” Thuần Tưởng rầu rĩ nói, ôm cái ghế không tha.

“Cô làm sao vậy? Không phải có khí thế lắm sao? Sao bây giờ lại như đứa con
nít, ngay cả chích cũng sợ!” Tô Mộc nhìn cô cười.

“Tôi, tôi, tôi sốc!” Phép khích tướng của Tô Mộc không có chút tác dụng nào
với Thuần Tưởng, cô vẫn ngồi yên trên ghế không nhúc
nhích, hai tay bám vào vịn ghế không rồi

Tô Mộc hừ hừ một tiếng: “Vậy tự mình cô đi.” Sau đó đi ra ngoài phòng làm việc

Còn mình cô thì làm sao bây giờ? Đương nhiên là trốn rồi!!!

Thuần Tưởng không chút do dự chạy ra ngoài.

Trương Gia đứng ở cửa, thấy Thuần Tưởng chạy ra ngoài, liền kéo cô
trở về: “Tiểu nha đầu, muốn đi đâu? Nhìn sắc mặt em chắc chắn
là bị bệnh rồi, muốn đi đâu?”

“Chị y tá, đừng như vậy.” Thuần Tưởng hắc hắc cười, đối với Trương Gia, cô không hề nói chuyện như Tô Mộc.

“Lại đây, cởi quần, chích!” Trương Gia lôi Thuần Tưởng đi, không để ý đến sự giãy dụa của cô, kéo cô vào phòng khám bệnh.

“Tôi không, tôi không… Tên yêu nghiệt kia, dám chơi tôi… hu hu...”
Thuần Tưởng bất đắc dĩ bị Trương Gia lôi vào phòng.

Dọc theo đường đi, những bệnh nhân ngồi trên ghế hay đi ngang qua đều dùng ánh mắt ân cần nhìn Trương Gia.

Trương Gia cũng không để ý, ha hả cười đè đầu Thuần
Tưởng xuống: “Đứa nhỏ này sợ chích như vậy đấy, lần
này nhất định phải mang nó đi, tôi phải chăm sóc nó giúp bác sĩ Tô nhà
tôi mà.”

Trương Gia nói mấy câu xong, kết quả mọi người rối rít gật đầu, đôi môi tròn như chữ O.

O O cái gì chứ… Mấy người thì hiểu gì a…

Thuần Tưởng khóc không ra nước mắt, Trương Gia kéo rèm xuống, ra hiệu Thuần
Tưởng ngồi xuống, cô xoay người, mở hộp thuốc lấy ống tiêm ra

“A… Có thể không chích không a!” Thuần Tưởng vừa
thấy ống tiêm kia, sống lưng đều lạnh cả lên, sắc mặt tái
nhợt, nhịp tim không đồng đều, mồ hôi rơi như mưa.

“Không được, phải chích, nếu không thì… không ổn định.” Trương Gia nói, cẩn thận làm hết mọi công việc chuẩn bị, cầm lấy ống tiêm vỗ
vỗ vào Thuần Tưởng: “Xoay người, kéo quần xuống phía dưới một
chút.”

“Không, tôi không muốn tiêm!”
Thuần Tưởng giãy dụa, rốt cuộc vẫn quyết định trốn, nhìn cây kim tiêm
lanh lảnh kia, thật sự rất sợ rất sợ, rất sợ rất sợ…

“Một chút là hết rồi, em có cần khẩn trương vậy không!” Trương Gia cũng thấy Thuần Tưởng có điều kỳ lạ, nhưng nghe Tô Mộc nói nếu tiêm cho cô bé này một mũi thì sẽ tốt hơn, nhiệt độ cơ thể cũng trở về bình
thường.

“Không, tôi không…” Thuần
Tưởng thấy bản thân mình chết chắc rồi, cái gì gọi là sốc, là sốc a?!
Cái gì là sốc!! Chính là vừa tiêm thì cô sẽ ngất mất!!!

“Không, đừng, đừng…” Thuần Tưởng chỉ nhớ trước mắt mình tối sầm, trước mắt đêu là vật thể bén nhọn lấp loáng sáng.

Tô Mộc, Tô cặn bã, Tô chết tiệt, anh dám hãm hại tôi, đã nói tôi bị sốc mà, tôi có đùa đâu!!!

“Nhanh lên đi, cằn nhằn cái gì!” Tô Mộc thúc giục.

Thuần Tưởng có chút khó xử, quay người lại: “Chuyện đó, tôi nghĩ hay là thôi đi.”

Tô Mộc nhún nhún vai: “Thật ra trước kia đã cho cô một cơ hội, để Trương
Gia tiêm cho cô, nhưng cô lại sốc mất. Tôi biết cô
nghĩ cái gì, nhưng cô yên tâm đi, thứ nhất, tôi là bác sĩ, cái gì mà
chưa từng thấy, tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp của tôi, mặt
khác…”

Tô Mộc lộ ra nụ cười khinh bỉ, đánh giá Thuần Tưởng từ trên xuống dưới: “Cho dù cô có quấn
khăn, không mặc gì xuất hiên trước mặt tôi, tôi cũng không hề hấn gì,
hôm nay cần gì phải căng thẳng chứ? Yên tâm, tôi không phải loại đói
bụng ăn quàng…”

“Anh!” Thuần Tưởng mở to hai mắt nhìn, thở phì phò xoay người,