
r/>“Anh đúng là thích nói nhảm, tại sao nói ghét tôi mà còn giả vờ quan tâm
làm chi.” Thuần Tưởng đưa tay mở cửa xe, chui ra ngoài.
Thân thể ngây ngốc, cảm nhận được không khí rét lạnh bên ngoài, được lắm,
thân thể không ngừng nóng lên, còn ra mồ hơi, có lẽ do vừa rồi tiêm một cái nên
nhiệt độ cũng có hạ xuống
Mặc dù thân thể thư thái hơn nhiều nhưng Thuần Tưởng vẫn thấy người lâng
lâng, đồ hỗn trướng, chết tử tế cũng không được, còn phát cáu cái gì. Ở cùng
loại người này đúng là không có chuyện tốt lành!!!
‘Em đó, nếu không ăn cơm sẽ thiếu máu, thấy đầu choáng váng.’
‘Đau đầu rất khó chịu, cái gì cần ăn, cái gì không được ăn nhất định phải
chú ý!’
“Sao lại nóng lên rồi? Em rất dễ cảm mạo, nhất định phải mặc nhiều quần áo
vào!’
Không biết từ lúc nào, lời của người kia đã rất quen thuộc với cô, nhưng
khi thức dậy thì mới phát hiện, mộng tưởng cách thực tế rất xa.
Rõ ràng không phải quan tâm thật sự, không phải thích thật sự, vậy tại sao
cứ làm cho người ta hiểu lầm, cứ làm cho người ta nhớ thương, cứ làm cho người
ta… không thể thả ra…
Cô hít sâu một hơi, không hiểu sao mình lại suy nghĩ đến mấy thứ này, vẫy
vẫy đầu, theo bản năng quay mặt lại nhìn con đường cái...
Không có…
Không phải đã sớm đoán được rồi sao.
Quay đầu lại, Thuần Tưởng dùng sức gõ đầu mình, cô đang chờ mong cái gì
vậy, nếu thật sự quan tâm cô, anh ta sẽ không bỏ đi...
Co lại bả vai, Thuần Tưởng đưa tay vào túi áo, đầu ngón tay lơ đãng chạm
phải một vật thô sáp… Là giấy gói kẹo.
Lòng tốt mà bị coi như lừa gạt, âm thầm oán trách, Tô Mộc mở cửa vào nhà,
theo thói quen cởi áo ngoài ra, treo lên giá áo, sau đó vào tắm.
Tắm rửa đi ra, mệt mỏi cả ngày cũng giảm hơn phân nửa.
Tô Mộc miễn cưỡng ngồi lên ghế sofa, hơi hất càm lên, dựa vào. Dù sao cũng
ở trong nhà, biểu hiện tự nhiên một chút cũng không mất mát gì.
Tiện tay cầm lấy điều khiển trên bàn, bật ti vi lên...
Lơ đãng chỉnh âm thanh xuống thấp, Tô Mộc vảnh tai nghe động tĩnh bên nhà
cạnh, đến giờ cũng không có chút âm thanh nào, chẳng lẽ nha đầu kia chưa về?
Nhưng nghĩ cũng đúng, cô dùng bắp đùi để đi, mà bây giờ đã gần mười một giờ,
làm sao mà nhanh như anh đi bằng xe, nhưng mà…
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cũng nên trở về rồi chứ …
Tô Mộc đương nhiên không thừa nhận mình đang quan tâm đến nha đầu kia,
nhiều lắm cũng chỉ là tò mò, đúng vậy, anh tò mò, nha đầu kia tối nay khác biệt
với nha đầu mà lúc trước anh quen.
Không hề tức giận, ngang ngược càn rỡ nữa mà có một cảm giác không nói nên
lời. Còn nữa, lúc trước, cô nghĩ anh là ai?
Thôi, không có quan hệ với anh, tắt ti vi, Tô Mộc mặc dù thấy khó hiểu
nhưng vẫn đi nghỉ ngơi trước, tránh mình suy nghĩ nhiều.
Lỡ như bị người đàn bà kia lây bệnh là xong rồi, dĩ nhiên, cái anh sợ không
phải là cảm mạo, mà là… Ngu ngốc, anh tin chắc, con người có khả năng lây bệnh
này cho nhau…
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân làm anh khẽ dừng lại, xoay
mặt nhìn phía cửa, khóe môi của Tô Mộc khẽ giơ lên, hình như là rất khoan khoái.
Đang muốn hảo hảo ngủ một giấc, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, hại
anh phải đi ra mở cửa…
“Ai vậy?” Anh lớn tiếng hô, vừa la vừa mở cửa
Thuần Tưởng đứng bên ngoài kéo nhẹ cổ áo, thở hổn hển, dường như đang có
viêc gì gấp gáp lắm.
Tô Mộc giơ cằm, liếc xéo cô, lạnh lùng hỏi: “Có việc gì? “
“Chuyện kia, tôi quên hỏi…” Phản ứng của cô đúng là chậm chạp, khó trách
người này khinh bỉ cô như vậy, quả thực ngay cả chính cô cũng khinh bỉ mình, cô
gấp gáp nói: “Chuyện kia, quán ăn bên cạnh không có đến tìm tôi sao?”
“Quán ăn?!” Tô Mộc nhíu mày, nghĩ ngợi một lát rồi mới ồ ra tiếng.
Anh ta có ý gì?
“Ồ Ồ cái gì, tôi đang hỏi anh đó, sao còn chưa trả lời? Anh nói gì với bọn
họ?” Bộ dáng Thuần Tưởng dần trở nên tuyệt vọng, công việc lần này coi như xong
rồi, cô vốn không được coi trọng, bây giờ lại bỏ bê công việc, Thuần Tưởng đúng
là khóc không ra nước mắt
“Thế nào? Sợ bị sa thải?” Một câu của Tô Mộc liền trúng đích..
Thuần Tưởng không có tâm trạng pha trò với anh nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu
“Cô… Không phải không muốn mất đi công việc này sao?!” Tô Mộc vẫn nhàn nhạt
hỏi.
Nhưng Thuần Tưởng lại có thể cảm giác được, hàm ý khác của anh.
“Anh, anh, anh có thể giúp tôi?” Đôi mắt to bật ra ánh sáng, Thuần Tưởng
nhìn chằm chằm Tô Mộc, trong mắt mặc dù có một tia nghi ngờ, nhưng vẫn là hy
vọng mong chờ nhiều hơn
Ngu ngốc đúng là ngu ngốc, Tô Mộc không chút lưu tình cười ra tiếng, bất
quá, không biết có phải do tác dụng của việc tiêm hay không, hình như nha đầu
này đã khôi phục lại tinh thần rồi …
“Mới quen hai ngày, cô nói đi, cô còn thiếu tôi một cái nhân tình nữa… Tôi
dựa vào gì mà giúp cô?” Tô Mộc khoanh tay lại, mỉm cười đánh giá cô.
“Tôi, tôi… Tóm lại, cho dù thế nào đi nữa,