
u xuống, cười khẩy:
- Mày tưởng tao không dám bắn mày à?
Rồi hắn lại tiếp tục hướng súng về phía Lucky. Nguyên đột ngột gồng dậy, ôm lấy Lucky, đè con bé xuống đất. Đoàng! Một tiếng súng nữa vang lên. Lucky hét lớn: “Không!”. Con bé đẩy Nguyên ra, ngồi bật dậy, cuống quýt xem vết thương, nhưng không thấy có thêm một vết đạn nào. Nó ngỡ ngàng nhìn sang Trí, hắn trúng đạn ở ngực, đổ gục xuống đất. Là cảnh sát, bọn họ xông tới trấn áp Trí.
Bố và nó ngồi trên xe cấp cứu đưa Nguyên tới bệnh viện. Lucky khóc không ngừng, bố nắm lấy bàn tay run rẩy:
- Nó là một thằng nhóc gan lỳ. Bố đã cố đẩy nó vào chỗ chết bao nhiêu lần nhưng nó vẫn vì con mà sống. Lần này, nó cũng sẽ sống. Đừng lo!
- Bố…
- … Khi nó quỳ trước mặt bố, nhìn thẳng vào mắt bố nói dõng dạc là sẽ không bao giờ buông tay con ra, dù không muốn nhưng bố đã tin tưởng giao cuộc đời con cho nó. Giá như bố nhận ra điều đó sớm hơn… bố xin lỗi.
Bố khóc, chưa bao giờ nó thấy bố khóc nhiều như vậy. Con bé nắm chặt lấy tay bố:
- Vậy từ giờ bố phải làm một người cha, người ông tốt.
Bố cười, xoa đầu nó:
- Khi Nguyên tỉnh lại, nói với nó giúp bố nó là một đứa con rể tuyệt vời.
- Bố… bố đi đâu?
- Bố sẽ giao nộp cuộn băng và tập hồ sơ cho cảnh sát, phải trả nợ con rể chứ?
- Còn The King…
- Dẹp sang một bên đi! Hãy chọn cuộc sống hai đứa muốn.
- Bố… - Nguyên tỉnh lại, cố nói bằng giọng yếu ớt – Cám ơn…
Lucky nắm chặt lấy tay Nguyên:
- Anh… cố lên anh… sắp tới nơi…
Bố nắm lấy hai bàn tay của hai đứa, bật khóc:
- Cám ơn, cám ơn con.
Con bé chạy theo chiếc cáng đang được đẩy thật nhanh dọc hành lang bệnh viện, nước mắt cứ rơi không ngừng dù nó đã cố không khóc trước mặt Nguyên. Hai bàn tay nắm chặt nhau, đừng rời xa nó, anh nhé!
- Cười đi…
Tiếng Nguyên thoi thóp khiến con bé vội vàng cúi xuống để nghe rõ hơn.
- Cười…
Lucky muốn òa khóc nhưng nó kìm lòng lại, dồn hết yêu thương và hạnh phúc Nguyên cho nó trong cuộc đời này vào một nụ cười tươi rói trong nước mắt. Anh kịp để lại cho nó một nụ cười mãn nguyện trước khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng sập lại.
“Thiên thần nhỏ bé trong bụng mẹ, hãy cầu nguyện cùng mẹ, cầu nguyện rằng bố con sẽ sống”
5 năm sau…
- Mẹ! Nhanh lên mẹ! Ông đang chờ đấy.
Phúc nắm lấy tay mẹ, kéo về phía trước:
- Nhanh lên!
- Ừ, ừ. Cẩn thận không ngã nào!
Bố bước ra từ sau cánh cổng sắt. Hôm nay, bố ra tù. Vì tuổi tác và thái độ hoàn cải tốt, bố được xét mãn hạn tù sớm. Bố nhìn lên bầu trời trong xanh, nhắm mắt hít tự do vào lòng. Phúc chạy tới ôm chân ông:
- Ông! Bế con! Ông nói sẽ bế con mà.
Bố cười thành tiếng, xoa đầu thằng bé và nhấc bổng nó lên, quay quay tàu vũ trụ. Nó nhớ lại khi mình còn bé, giờ bố đã già rồi và đang bế con nó. Thời gian qua nhanh thật! Lucky ứa nước mắt, trầm ngâm nhìn bố. Một tay bế Phúc, một tay giang ra, ôm lấy con gái vào lòng:
- Nào! Về làm một người ông, người cha tốt thôi!
- … Mừng bố về nhà!
Nó đã chuyển nhượng The King, chỉ còn duy trì câu lạc bộ quyền anh. Nó muốn về một miền quê, nhưng lại không nỡ từ bỏ mảnh đất nhiều kỉ niệm và yêu thương với Nguyên này, ít nhất phải có những điều để nhắc nó nhớ nó luôn yêu anh nhiều như thế nào chứ.
Đi qua quảng trường, Lucky khẽ mỉm cười nghĩ về những gì đã trải qua từ khi Nguyên bước vào cuộc đời nó. Thời gian quả là bậc thầy trong việc dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện. Sau bao sóng gió, mọi người đã yên ổn với hạnh phúc mình dành được. Vợ chồng An chuyển sang Ý sống vì niềm đam mê nghệ thuật của nó. Linh đã làm cô giáo mầm non, và vẫn đang chờ Nam ra tù. Trí cũng bị bắt vào tù sau đó, nhưng con người chỉ biết hận thù ấy đã tự kết liễu cuộc đời mình trong tù. Còn Nguyên…
- Này con! – Bố mở lời, cắt ngang suy nghĩ nó – Ghé qua câu lạc bộ chút nhé! Nghe nói vợ Tuấn sắp sinh. Bố muốn chúc mừng bạn rượu lâu năm trước.
Vừa tới câu lạc bộ, chú chạy ào ra ngoài, va phải nó. Chú luống cuống nhảy lò cò:
- Chú nghỉ! Vợ chú…
- Sắp sinh ạ? – Lucky mừng rỡ.
- Ừ… A, chào anh! Nhưng bây giờ em không có thời gian đâu. Thế nhé!
Rồi chú hớt hải chạy thật nhanh ra phía bãi để xe. Đã là đứa thứ tư rồi mà chú vẫn cứ mất bình tĩnh thế. Bố chào hỏi mọi người trong câu lạc bộ rồi tới nhà Nguyên. Hôm nay giỗ bố Nguyên, mẹ muốn bố tới dùng bữa cùng gia đình. Phúc kéo ông vào khi ông chần chờ ở cổng:
- Vào đi ông!
Bố bước vào. Ông bắt tay mẹ thật chặt, xin lỗi không ngừng. Ông thắp nhang cho bố chồng nó, nước mắt chảy ròng. “Bố, bố phải sống thật tốt để trả giá những gì bố đã làm”.
Cả nhà dọn mâm cơm ra, đang chuẩn bị dùng bữa thì cánh cổng đột ngột mở ra. Phúc chạy ào ra cổng, cánh tay rắn chắc ấy đỡ lấy thằng bé, nhấc bổng nó lên, lắc lắc dữ dội:
- Siêu nhân của bố dám ăn cơm mà không đợi bố nhé