
en vào, giọng như trách cứ:
- Xin lỗi, nếu bác gái kông vui vẻ thì thôi đi . Mấy năm nay không có ai hỗ trợ, Thư vẫn học, vẫn sống vui vẻ vậy . Bác biết không ? Con từng noí phải biết mềm lưng đúng lúc để có tiền hàng tháng của nội mà lo cho mẹ chứ . Tiền của bà mà . Nhưng Thư bảo rằng: "Thư ghét nhận tiền khi ánh mắt ganh tỵ của bác gái đây thân tặng . Thư không thích thái độ nịnh bợ, a dua để chiếm đoạt tài sản của người khác . Nếu cần tiền mà giống bác gái đây thì Thư Thư không còn là Thư Thư nữa".
Ông Khải nhìn vợ với ánh mắt khó chịu, trách cứ . Ông bảo:
- Con nhắc với Thư cứ xài đi . Tiền thuốc cho mẹ, bác sẽ gởi cho ông ngoại . Bảo Thư ráng giữ gìn sức khỏe nha.
Ánh Hoa nhận tiền của bà Ngọc trao, con bé vỗ tay cười thích thú:
- Ối giời ơi! Thế là nhỏ Thư trả hết nợ nần rồi, hết kỵ luôn, Yến Linh ơi . Đêm nay nhỏ Thư cười hết số luôn, thăng một giấc đến sáng cho nhỏ hết trăn trở còn gì.
- Làm như nhỏ chưa từng thấy tiền vậy, không sợ bác gái cười bây giờ.
Ánh Hoa vươn mắt, cười xòa:
- Mình thì số tiền này là chuyện nhỏ nha, nhưng nhỏ Thư thì chưa lần có được, bộ Linh quên sao . Dạy kèm làm gì có chứ ? Thư về không nhảy cẫng lên mình thua đó, cá không ?
Hai cô vui vẻ ngoéo tay cười . Ông Khải nghe lòng nhẹ nhõm . Không ngờ hư can trường, phấn đấu trong cuộc sống sinh viên như thế . Xót xa lần lần đi vào lòng ông qua tiếng thở dà i.
- Bác trai à! Thágn sau bác nhớ đến nhá . Để thôi con gái bác đói chưa từng thấy đó, thiếu cây đàn và cái lon Guigoz nữa là gia nhập cái bang, giống hết xẩy luôn . Thật đó bác à.
- Bác sẽ cố gắng.
- Không phải cố gắng mà papa phải nhất định, nhất định ghé nha . Thay mặt Thư, con cảm ơn hai bác, nhất là bác gái đây . Nếu không có sự đồng cảm, rộng rãi của bác, dễ gì Thư có đươc. số tiền lớn này.
- Đâu phải của bác.
- Dù vậy, nếu bác ích kỷ về nhà cằn nhằn, Thư đâu có lần sau nữa, hả Ánh Hoa ? Cho nên, phải cám ơn madam luôn là vậy há.
- Chứ còn gì nữa . Ôi giời ơi! Có tiền, cảm ơn một ngàn lần cũng được mà, há bác trai . Vạn tuế papa, một vạn vạn tuế luôn.
Ông Khải cười vui vẻ chào họ . Hai cô nhóc liến thoắng ấy đưa "Mạnh Thường Quân" xuống đường, không tiếc lời tâng bốc nào cả khiến bà Ngọc bật cười, dù lòng tưng tức không sao chịu được.
Yến Linh và Ánh Hoa đánh tay vào nhau trước mặt lạnh như tiền của Thư . Hoàng Nga từ ngoài trở vào, tay che miệng:
- Lúc nãy đi học về, định vào phòng, nhưng nghe hai diễn viên đang xuất thần với vai diễn độc đáo của mình . Không ngờ Thư ơi! Hay như thật . Nếu Yến Linh của mình học nghệ thuật sân khấu, chắc chắn đậu thủ khoa đấy.
- Eo ơi! Ta đóng vai tỳ nữ một cách xuất sắc, sao không kém ?
- Sao lại không ? Trong vai nô tì, Ánh Hoa lúc dạo đàn, lúc vô vọng cổ không chê vào đâu được . Thật là tài sắc vẹn toàn . Nếu ai kể lại, chưa chă9''c Hoàng Nga này tin à nha . Thật là hết sẩy luôn.
Yến Linh ôm tiền, cười toe toét:
- Chuyện nhỏ . Nhận vai thì diễn cho đạt mới ăn ké được chứ.
- Ê, Yến Linh ! Thương làm sao cái nỗi đau của bà ta, đưa tiền môi cười cười, nhưng bụng thì tức căm gan luôn . Nhưng làm sao không đưa cho được, bởi hai con a đầu vừa đưa bà lên, vừa đẩy bà vào ngõ cụt mà . Đành phải móc ra thôi.
Thư liếc bạn, cười:
- Bộ tả tình, tả cảnh thê lương lắm sao mà hầu gia tặng xuất hát này cao dữ vậy ? Chuyện khó tin mà có thật à.
- Dĩ nhiên rồi . Đây là vật chứng, nhân chứng, nhỏ tâm phục khẩu phục chưa ? Yến Linh , Ánh Hoa một khi chịu lên sân khấu là phải biết.
Thư liếc dài, chỉ xuống nhà, cười:
- Lão bà bà dưới nhà chờ sự diễn xuất của hai a đầu đó . Xuống dưới mà ca cẩm đi.
- Yes, madam! Tự giờ chỉ chờ bấy nhiêu đó thôi . Cảm ơn nha.
Thư trong theo bóng Yến Linh với nụ cười trên môi.
- Đi đâu mà diện vậy, madam ?
Ánh Hoa quay lại, bắt gặp Thư ngồi trang điểm, dù Hoàng Nga lên tiếng trêu chọc . Cô cười, nheo mắt:
- Chuyện này mới nghe . Không gây chú ý cho quần chúng sao được . Đành phải thành thật khai báo thôi, "con gái".
- Noí chơi thôi, chứ tôi biết đêm nay là sinh nhật của mẹ Kỳ Long, cô con dâu bà chọn phải có mặt thôi . Cho nên bà Tám nhà mình phải trang điểm cho hết xẩy vì là nhân vật chính mà . Một ánh sao trong đêm mù mịt soi bước cho con trai ông bà từng nấc thăng hoa ấy mà.
- Thật vậy sao Thư Thư ? Vậy mà nhỏ giấu kín nha . Vậy là có ý đồ rồi.
- Người ta ai chẳng có những điều cần giữ riêng cho mình chứ.
Ánh Hoa và hai bạn hướng về Thư với ánh mắt dò hỏi . Thư cười:
- Mấy bà làm gì vậy ? Nếu Thư có yêu chàng công tử bột Kỳ Long cũng đâu có gì lạ, phải không ? Tình yêu có cũng tốt, chứ đâu phải là sao hỏa rơt'' xuống nhà trọ này mà nổi sóng lên thấy ghê vậy ?
- Nhưng người ta muốn biết, Thư có phải là phu nhân của công tử ấy hay không để người t