
-Hm....để xem....số nhà 39...-một cô gái có vóc người nhỏ nhắn cùng làn da trắng sữa đang cầm một tờ giấy nhỏ đi trên con đường nhỏBịch....Rầm...............
-Itaii...tôi xin lỗi! Xin lỗi anh!-.cô đứng dậy, xin lỗi rồi rít anh chàng mình vừa đụng phải
-Hừ...bộ cô không có mắt à?-anh chàng kia bực dọc nói rồi chạy đi luôn
Cô đứng như ngớ người giữa đường nhưng rồi sực nhớ ra chuyện gì đó, cô chạy đi tìm ngôi nhà mà mình cần đến. Cuối cùng sau hơn nửa tiếng đồng hồ "bay nhảy", cuối cùng cô cũng tìm được căn nhà đó. Một căn nhà, à không, phải nói là biệt thự mới đúng!!!
Bính boong....bính boong...
Cô khẽ bấm chuông, một người đàn ông đứng tuổi
-Cô là.... Tiểu Tuyết?-người đàn ông đó nói
-Vâng ạ, cháu đến để xin việc!-Tiểu Tuyết nở một nụ cười thật tươi
-À, vậy cô đi theo tôi!-bác Tuấn, quản gia của ngôi nhà này tươi cười dắt cô đi vào
Trên ghế, một phụ nữ trông có vẻ đang ở tuổi đôi mươi và bên cạnh là một chàng trai. Cô bước đến bên chiếc ghế đối diện, bác Tuấn cũng lui ra ngoài.
-Cháu là...Tiểu Tuyết phải không?-người phụ nữ cất tiếng-Dạ vâng ạ! Cháu có nộp đơn xin làm việc ở đây hôm bữa ạ!- Tiểu Tuyết lễ phép nói-Cô là Nguyễn Phương, đây là Nguyễn Hoàng con trai cô!-bà Phương tươi cười nhìn cô
Cô quay sang nhìn chàng trai, bỗng cô đơ người...là chàng trai mới nãy cô đâm trúng ở ngoài kia mà, Hoàng quay sang nhìn Tuyết, anh mở tròn mắt nhìn rồi nở một nụ cười ma quái khiến cô lạnh sống lưng. Bà Phương thì đang xem qua hồ sơ của cô, rồi bà ngẩng lên nhìn. -Trông cháu xinh thật đấy! Từ lúc đăng tuyển đến giờ có lẽ cháu là người xinh nhất đó!-bà Phương cất giọng trêu đùa
Qủa thật trông cô rất xinh, cô sở hữu làn da trắng như tuyết, mịn như lụa, mái tóc màu trắng sữa dài ngang lưng, nhìn cô không khác gì một cô gái thuộc tầng lớp thượng lưu nhưng đôi mắt của cô khiến bà Phương phải bàng hoàng, đôi mắt tím than vô hồn. Bà Phương nhìn cô bằng ánh mắt thiện cảm, Hoàng nhìn Tuyết bằng một ánh mắt...............thích thú. Cô vẫn tươi cười mà không hề hay biết là sẽ có một chuyện, một chuyện rất khủng khiếp sắp ụp đến.....
ღTiểu Tuyết
ღNguyễn Hoàng
Bác Tuấn dẫn cô đến một căn phòng nhỏ, căn phòng nhìn như một ngôi nhà thu nhỏ lại. Tông màu chính là hai màu đen và trắng-tông màu mà cô thích nhất. Kéo vali vào phòng, xếp đồ vào tủ, cô bất giác nhớ lại lời nói của bà Phương ''Hãy cẩn thận với con trai bác đó!''. Cô chợt thấy thật buồn cười, bây giờ cô lại phải trở lại con người thật của mình, một con người lạnh lùng và khép kín. Ngã xuống chiếc giường trắng, cô lim dim mắt rồi thiếp luôn vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi.
....Ngày mai, cô sẽ bắt đầu công việc của mình, công việc của một người ở, công việc mà cô nghĩ rất dễ dàng....
~END CHAP 1~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Mọi người đọc rồi cho Gió ý kiến nha! Hãy ủng hộ cho Gió đến hết bộ truyện này nha!Có gì mọi người ibox với mình qua facebook :Yuuki Asuna! Thanks everyone!!!!
ღGió Lạnh Lùngღ
Sáng hôm sau....Nó lướt nhìn bảng làm việc của nó, toàn liên quan đến việc chăm sóc, quản lí hắn, nếu không phải do nó phải kiếm tiền đóng học thì có lẽ nó đã bỏ đi từ lâu rồi. Đi tìm phòng hắn mà cứ như mò kim đáy bể vậy, nó cứ lạc hết phòng này đến phòng khác và cuối cùng cũng đến được nơi cần đến. Nó tựa lưng vào tường và đứng nghỉ một chút trước khi bước vào và đánh thức ''tên lười'' kia dậy.
Cốc...cốc...cốc....
Nó nhẹ nhàng gõ cửa. Không có một tiếng động đáp trả, nó lại gõ lần nữa,kết quả vẫn vậy.Lấy hết can đảm mở cửa phòng hắn, quả nhiên như nó suy đoán, hắn vẫn đang say giấc nồng trên chiếc giường êm ấm của mình. Nó tiến lại gần hắn, đưa tay lay nhẹ người hắn nhưng hắn vẫn nằm im, đôi mắt nhắm nghiền im lặng, nó đứng im,sững sờ trước vẻ đẹp hoàn mĩ của hắn, chợt hắn đưa tay, kéo nó xuống. Nó không kịp phản ứng thì đã nằm ngay bên cạnh hắn rồi. Mặt đối mặt, nó đoán khoảng cách này chỉ khoảng 1-2cm mà thôi, đỏ mặt, nó quay đi hướng khác. Hắn vòng tay ôm nó vào lòng, tim nó bỗng đập loạn xạ. Đây là lần đầu tiên nó để một người con trai ôm nó như vậy.
Cạch.....cánh cửa phòng hắn mở ra, bà Phương bước vào. Nó vội vàng đẩy hắn ra nhưng không thể thoát khỏi hắn được, bà Phương nhìn thấy thì chạy đến, kéo nó ra khỏi hắn.