
Mặc Trì thành chàng béo dễ thương.
Tịnh Nhiên mới từ Bắc
Kinh trở về. Ba người trẻ lại túm tụm với nhau, ai nấy mặt mày đều vui
vẻ, rạng rỡ. Tư Tồn vồn vã hỏi Tịnh Nhiên muôn ăn gì nhưng Tịnh Nhiên
chỉ cười đáp: “Chị dâu tốt của em, chị càng ngày càng đảm đang đấy!
Nhưng không cần phải thế đâu, em chỉ ở nhà bảy ngày, đến mùng Hai Tết em phải đi rồi”.
“Sao em chỉ ở nhà có bảy ngày? Nhà trường cho nghỉ những hơn hai mươi ngày cơ mà.”, Tư Tồn ngạc nhiên hỏi lại.
Tịnh Nhiên bỗng nhiên đỏ mặt, cúi đầu nói: “Mùng Ba em phải đi dự sinh nhật bạn học”.
Mặc Trì lờ mờ đoán ra, hẳn em gái mình đã có bạn trai. Anh liền kéo cô em
lại và bắt đầu màn thẩm vấn: “Mau thành thật khai báo, có phải em có
người yêu rồi không?”
Tịnh Nhiên ngượng ngùng quay mặt đi, tảng
lờ câu hỏi của anh trai. Hành động này chẳng khác nào nói cho Mặc Trì
biết rằng, suy đoán của anh là đúng. Anh mỉm cười nhìn Tịnh Nhiên. Tư
Tồn vui tới mức phấn khích, nhảy lên và hét to: “Thích quá, Tịnh Nhiên
có người yêu rồi!”
Tịnh Nhiên quay đầu lại, cười ngượng nghịu:
“Nhìn anh chị hạnh phúc như vậy ai mà chẳng ghen tị, em đương nhiên cũng muốn có người yêu. Nhưng mà anh chị đừng nói với ba mẹ vội. Trước ngày
em đi học đại học ba mẹ đã dặn dò, chưa tốt nghiệp thì chưa được yêu
đương...”.
Tư Tồn nghe thế vội vàng im lặng, đặt ngón tay trỏ lên môi ra vẻ phải giữ bí mật. Cô rón rén hỏi Tịnh Nhiên: “Thế anh chàng
kia là người như thế nào? Được Tịnh Nhiên nhà ta để mắt tới chắc phải là người xuất sắc lắm!”
Tịnh Nhiên cười đáp: “Anh ấy mời anh chị tới Bắc Kinh chơi. Bao giờ anh chị tới sẽ được gặp mặt”.
Mặc Trì vui ra mặt, vừa cười vừa đáp: “Được, nhất định là như thế! ”
Tư Tồn nghe thế lại thêm phần sung sướng tới mức nhảy cẫng lên, bởi từ bé tới giờ, cô chưa từng đặt chân tới Bắc Kinh!
Sau Tết Nguyên Đán, Tư Tồn bước sang năm cuối đại học. Họ chưa đến được Bắc Kinh vì Tư Tồn còn bận đi thực tập.
Đơn vị cô đến thực tập là tòa soạn báo Hoa sơn văn học của thành phố X. Nơi này chỉ cách Cục Dân chính có một con phố, Tư Tồn cảm thây rất hài lòng bởi hằng ngày cô được cùng Mặc Trì đi làm. Mặc Trì mất hai mươi phút để đưa cô tới cổng tòa soạn, sau đó anh phải đi qua một con phố nữa mới
đến cơ quan của mình.
Buổi trưa, Mặc Trì và Tư Tồn đều không về
nhà ăn cơm. Cục Dân chính có bếp ăn chung cho nhân viên, mọi người có
thể ăn uống cùng đồng nghiệp ngay tại đây. Nơi này còn đặc biệt chào đón những đôi vợ chồng cùng là công chức. Vừa tới bữa trưa, cả người lớn.
và trẻ con đều ào tới nhà ăn. Họ giữ chỗ, gọi cơm, khuôn mặt ai nấy đều
vui vẻ. Trước đây, Mặc Trì thường nhờ Trương Vệ Binh mua giúp bánh bao
hay thứ gì đố về văn phòng ăn cho xong bữa. Nhưng từ khi Tư Tồn thực tập ở tòa soạn báo gần đó, anh muốn cô đến đây cùng ăn trưa với mình, nhân
thể để cô có thể lựa chọn đồ ăn cho ngon miệng hơn.
Nhà ăn ở đây
to như một lễ đường, với những món ăn thường ngày như rau xào, canh
miến, thịt hầm cà rốt, đậu phụ rán, bánh bao nhân rau... Trong nhà ăn,
từng dãy bàn ghế được sắp xếp gọn gàng ngay ngắn. Ai mua cơm xong có thể tùy ý ngồi vào chỗ còn trống. Mặc Trì chiếm hai chỗ, còn Tư Tồn xếp
hàng đi mua thức ăn. Đồ ăn ở nhà ăn đương nhiên không thể so sánh được
như ở nhà họ Mặc, cũng may cả hai đều không quá kén ăn, chỉ cần được
dùng bữa cùng nhau là đã cảm thây ngon miệng rồi. Có lần, Trương Vệ Binh bảo Mặc Trì tới nhà ăn nhỏ dành riêng cho các công chức cấp Sở trỏ lên, Thị trưởng Mặc và Trần Ái Hoa đều tới đó dùng bữa, nhưng Mặc Trì lắc
đầu từ chối: “Tôi không phải nhân viên cấp Sở, ăn ở nhà ăn chung đã tốt
lắm rồi”.
Mỗi buổi chiều, Mặc Trì tan ca sớm hơn Tư Tồn nửa tiếng đồng hồ. Anh chống nạng, thong thả chậm bước tới tòa soạn rồi đứng đợi
cô trước cổng lớn. Tiết xuân mỗi lúc một nồng đậm, trong lúc đứng đợi,
Mặc Trì ngắm nhìn phong cảnh, cảm nhận thời tiết dần trở nên ấm áp, cành cây khẳng khiu cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc, mặt đất trở nên tươi xốp, hoa cỏ đua nhau bung ra. Đợi tới khi Tư Tồn ra đến cửa, Mặc Trì nở một
nụ cười, nhìn cô chào tạm biệt đồng nghiệp rồi tung tăng chạy về phía
anh.
Trong buổi chiều tối tháng Tư ấy, trong làn gió xuân thoang
thoảng, họ sánh bước bên nhau, chậm rãi về nhà, trong lòng một cảm giác
thư thái dễ chịu lan tỏa.
Mặc Trì mới nhận được một tin tốt. Lãnh đạo của Cục Dân chính đã tìm anh nói chuyện. Trưởng ban Mã của nhóm anh sắp về hưu, Phó ban sắp được thăng chức làm Trưởng ban, do đó sẽ trống
vị trí Phó ban. Mặc Trì mấy năm gần đây làm việc rất cần mẫn, lại đạt
nhiều kết quả xuất sắc nên Cục dự định đặc cách đề bạt anh lên làm Phó
ban.
Biết tin này, Tư Tồn vui mừng còn hơn cả anh: “Thế thì tốt
quá, mấy hôm trước Chủ biên của em còn bảo, trước đây chưa từng có Phó
ban nào dưới ba mươi tuổi cả”.
“Thế nhưng khả năng anh đắc cử không cao đâu”, Mặc Trì cười đáp.
“Sao lại thế? Vì anh còn trẻ tuổi sao?”, Tư Tồn băn khoăn hỏi. Cô biết mấy
năm nay Mặc Trì đã nỗ lực rất nhiều tr