Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211803

Bình chọn: 9.5.00/10/1180 lượt.

yếu.
Người ta đẩy anh lên xe cứu thương, bác sĩ lập tức tiến hành hô hấp nhân tạo, đồng thời xe cứu thương phóng như bay tới bệnh viện. Tư Tồn từ đầu đến cuối nắm chặt tay Mặc Trì, bàn tay anh vẫn nóng, nhưng là cái nóng
do vừa bị lửa thiêu đốt, nó không khiến Tư Tồn cảm nhận được anh vẫn còn sống.

Sau khi tới bệnh viện, Mặc Trì được hỏa tốc đưa vào Phòng
Cấp cứu. Tư Tồn lúc này mới cảm thấy sức lực cơ thể như bị cái gì đó hút đi toàn bộ, cô lập tức ngã lăn ra sàn.

Cửa Phòng Cấp cứu mở rồi
lại đóng, đóng rồi lại mở, y tá chạy ra chạy vào, chạy chục phút sau,
lại có một nhóm bác sĩ mới chạy vào Phòng Phẫu thuật. Tất cả đều lặng
im, không một âm thanh, không ai lên tiếng, giông như một vở kịch câm
vậy.

Cruise phá vỡ sự im lặng: “Đã mời chuyên gia hô hấp từ Quảng Châu tới, các chuyên gia đang hội chẩn cho anh ấy”.

Tư Tồn lắc đầu, không muốn nghe tiếp nữa. Cô không cần biết ai đang cứu
chữa cho Mặc Trì, cô chỉ cần biết anh phải tiếp tục sống. Anh là cột
chốhg trời nâng đỡ sinh mệnh của cô, anh là tín niệm duy nhất để cô có
thể trải qua sáu năm cô đơn lẻ bóng trên đất Mỹ, anh là người đàn ông cô yêu sâu sắc từ lúc cô còn là cô bé mười sáu tuổi. Cô vẫn còn rất nhiều
điều muốn nói với anh. Tư Tồn đột nhiên quỳ xuống đất, hai tay chắp lại, một lòng một dạ cầu nguyện cho Mặc Trì.

Rất nhanh sau đó, Tư Tồn nhận được một tờ thông báo, cho biết tình trạng của Mặc Trì đang rất
nguy kịch. Bác sĩ nói rất nhiều, nhưng cô chỉ nghe hiểu vài điều: “Đã có lúc ngừng hô hấp, mở khí quản, phổi phù thũng, một mảng lớn bị nhiễm
trùng...” Tư Tồn chỉ nói một câu: “Nhất định phải cứu sống anh ấy”.

Cô chỉ cần anh sống. Dù anh biến thành hình dạng gì, chỉ cần anh sống, vậy là đủ!

Trời vừa sáng, cửa Phòng Phẫu thuật CUỐI cùng cũng mở toang. Mặc Trì được
đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt. Bác sĩ nói, tình hình vô cùng không khả quan, phần phổi của bệnh nhân tổn thương nghiêm trọng, phải tiến thành
trị liệu luồn ống khí quản nhưng vẫn chưa thể tự hô hấp. Đồng thời, tới
lúc cấp cứu anh đã ngừng hô hấp một vài phút, có khả năng tim và đại não cũng đã tổn thương. Bác sĩ nhìn Tư Tồn, nói với giọng nghiêm trọng: “Cô phải chuẩn bị sẵn tâm lý...”

Cruise nghe hiểu câu “chuẩn bị sẵn
tâm lý” của bác sĩ. Anh giữ chặt Tư Tồn, sợ cô vì đau lòng mà ngất đi.
Thật ra, cô vẫn luôn cố gắng giữ thẳng cột sống. Cô không cho phép mình
gục gã: “Tôi cần tới thăm anh ấy”.

“Không được, bệnh nhân lúc này vô cùng yếu, chỉ cần một chút nhiễm khuẩn nhỏ cũng có thể khiến anh ấy mất mạng”, bác sĩ nói.

“Tôi chỉ vào năm phút thôi.”, Tư Tồn nói: “Tôi có điều rất quan trọng phải
nói với anh ấy, nói xong tôi sẽ đi ra”. Anh mắt cô kiên định, không gì
có thể lung lay. Bác sĩ thậm chí cho rằng, nếu có kì tích xảy ra khiến
bệnh nhân tỉnh lại, thì kì tích đó chỉ có thể do cô gái đang đứng trước
mặt ông lúc này tạo ra. Ong nhờ y tá đưa Tư Tồn đi thay đồ. Một lát sau, Tư Tồn đã được bước vào Phòng Điều trị ICU.

Quả nhiên, Tư Tồn
chỉ lưu lại trong đó đúng năm phút. Sau khi đi ra, cô gọi điện cho Tịnh
Nhiên. Nghe thấy tiếng Tịnh Nhiên qua điện thoại, Tư Tồn tưởng như mình
vừa mới từ kiếp khác quay về.

“Tịnh Nhiên, Mặc Trì bị thương, không quá nguy hiểm, nhưng tốt nhất em vẫn nên tới Thẩm Quyến một chuyến”. Tư Tồn điềm tĩnh nói.

Tối hôm đó, Tịnh Nhiên đã có mặt ở Thẩm Quyến. Người thông minh như cô, sớm đã đoán được anh trai xảy ra chuyện không hay, nhưng cô không nghĩ sự
việc nghiêm trọng tới mức đó. Mặc Trì không chỉ đang ngàn cân treo sợi
tóc, mà sự nghiệp sáu năm anh dày công gây dựng cũng phút chốc tiêu tan
dưới ngọn lửa.

Tư Tồn nhìn thây Tịnh Nhiên, vội chạy tới ôm chặt cô: “Tịnh Nhiên, đừng sợ, chúng ta sẽ cùng Mặc Trì vượt qua cửa ải này”.

Tịnh Nhiên nước mắt lã chã: “Chị dâu, anh trai em mấy năm nay khổ sở quá...”

“Chị biết...”, Tư Tồn nghẹn ngào. Từ tối qua cho tới hiện tại, cô luôn tỏ ra bình tĩnh kiên cường, buổi trưa còn nhờ Cruise ra ngoài mua cơm cho
mình. Cô cần duy trì thể lực, trước mắt đang là một trận chiến khó khăn, Chỉ tới khi nhìn thấy Tịnh Nhiên, cô mới thật sự khóc thành tiếng: “Em
yên tâm, chị sẽ khiến anh ấy khỏe lại, chị sẽ không bao giờ rời xa anh
ấy nữa, không bao giờ”.

Đây cũng là lời cô nói vào ban sáng, lúc ở bên giường bệnh Mặc Trì, lời hứa trịnh trọng cô dành cho anh.

Tịnh Nhiên từ trong ba lô lấy ra một bọc giấy lớn, vuông thành sắc cạnh.
Tịnh Nhiên nói: “Tư Tồn, chị có tin giữa người mẹ và con cái tồn tại sợi dây linh cảm không? Hôm nay, em vừa mới nói có việc gấp phải tới Thẩm
Quyến, mẹ đã lặng người đi. Mẹ biết sớm muộn gì anh trai cũng xảy ra
chuyện, nhưng không dám hỏi. Mẹ chỉ nói, nếu anh trai có bạn gái mới,
thì thôi, nhưng nếu anh vẫn lẻ bóng một mình, hãy đưa cho anh xem thứ
này. Bây giờ em giao lại nó cho chị, đợi anh trai tỉnh dậy, chị nhất
định phải giao lại cho anh”.

Tư Tồn mở bọc giấy ra xem, cô ngẩn người ra, bên trong là toàn bộ thư từ cô viết cho Mặc Trì.

Tịn


Polly po-cket