
lên trần nhà, sau đó
anh nói với cồ: “Công ty đã thành thế này rồi, em thấy có còn hi vọng gì không?”
“Có!”, Tư Tồn nói lớn: “Về chuyện tiền bồi thường, em sẽ gọi điện cho Cruise bảo anh ta dồn tiền. Chúng ta cứ qua được cửa này
trước đã. Đợi anh khỏe lại, chúng mình sẽ xây dựng công ty mới”.
“Không được!” Mặc Trì bực tới mức đỏ tím cả mặt, sau đó anh ỉại ho không ngớt: “Anh không thể... khụ khụ... dùng tiền của em được”.
“Đến nước
này rồi anh còn phân biệt tiền của anh hay của em sao?” Nước mắt lăn dài trên má Tư Tồn, hai tay cô đỡ Mặc Trì nằm xuống. Anh gầy đến mức lúc đỡ anh nằm xuống giường, xương ở lưng anh khẽ chạm vào tay cô khiến cô khẽ kêu lên.
Mặc Trì nhắm chặt mắt, hít một hơi dài rồi khẽ gọi tên cô: “Tư Tồn”.
“Dạ”. Tư Tồn dịu dàng đáp lại, sau đó cô trìu mến nhìn vào mắt anh.
“Em hãy nói thật cho anh biết, lần này có phải anh không thể hồi phục lại không?”
“Làm gì có chuyện đói”, Tư Tồn trả lời dứt khoát: “Bác sĩ nói anh đang hồi
phục rất nhanh, ngày nào cũng có tiến bộ”. Bác sĩ còn nói với cô, dù là
như vậy thì tình hình tổn thương ở phổi của anh cũng rất khó cứu vãn,
bất cứ lúc nào anh cũng có thể đứng trước nguy cơ mất mạng.
Mặc
Trì không nói gì. Cơ thể mình tự mình cảm nhận được nên anh là người rõ
hơn ai hết. Mỗi ngày, ngực của anh như có một khôi đá lớn đè nặng. Mỗi
lần anh hít thở, phổi lại cảm thấy đau đớn như bị dao cắt. Có lúc anh
cảm thấy mình nghẹt thở, cả người như rơi vào một vực sâu không đáy.
“Nếu như anh...”, Mặc Trì nói: “Dùng một ngàn tệ đó thuê hai người để
rải tro... của anh... xuống biển...”
“Anh đang nói linh tinh cái gì thế?”, nước mắt Tư Tồn tuôn ra giàn giụa.
“Anh muốn nói... nếu như...”, giọng nói của anh yếu ớt không thành tiếng.
“Không có nếu như gì hết. Em ở bên cạnh anh từng đấy ngày chỉ để anh khỏe lại, chứ không phải vì cái nếu như chết tiệt nào hết”. Lần đầu tiên Tư Tồn
nói bậy, thế mà lại nói Tất lưu loát.
Mặc Trì thấy thế tự biết tốt nhất là mình nên im lặng.
“Anh không được bỏ lại em một mình. Em đợi anh đã sáu năm rồi nên không thể
rời xa anh... Bất kể là vì nguyên nhân gì thì em cũng không thể rời xa
anh...”, Tư Tồn cảm thây ấm ức liền bật khóc nức nở.
Mặc Trì
không lau nước mắt cho cô. Mấy ngày nay ngoài vấn đề công xưởng thì vấn
đề còn lại khiến anh phải suy nghĩ chính là Tư Tồn. Nếu anh không thể
mang lại cho cô một tương lai tốt đẹp thì bây giờ cách tốt nhất là hãy
dứt khoát... “Tư Tồn, bao nhiêu năm trôi qua rồi, anh đã không còn tình
yêu với em”. Mặc Trì ép mình nói ra những lời lẽ khiến Tư Tồn tổn
thương.
“Nói dối! Hồi ở Bắc Kinh, anh đã dùng khổ nhục kế để giữ
em lại, không phải vì anh yêu em sao? Anh muốn mua nhà ở Thẩm Quyến,
mong em ở lại, không phải vì yêu em sao? Trong lửa lớn, anh ép em và
Tiểu Điền phải chạy ra ngoài, không phải vì yêu em sao? Anh viết bao
nhiêu lá thư, trong lá thư nào cũng nói yêu em, tại sao khi bị thương
rồi anh lại không yêu em nữa? Anh muốn đá em đi sao? Đừng hòng!”
Toàn thân Mặc Trì chấn động. Tư Tồn đã đọc được những lá thư đó rồi sao? Anh không còn gì để nói, chỉ biết thở hổn hển. Tư Tồn vội vã vỗ về anh.
Đúng lúc này, lại có hai vị khách không mời mà đến. Họ là dân cảnh của
Sở Cảnh sát nơi công ty Tư Chi Thanh trực thuộc.
Trước tiên đồng
chí dân cảnh thàm hỏi tình hình sức khỏe hiện tại của Mặc Trì, sau đó
mời anh hợp tác điều tra nguyên nhân gây ra hỏa hoạn.
Tư Tồn nói: “Sức khỏe của anh ấy bây giờ còn rất yếu, có việc gì thì tôi sẽ thay anh ấy hợp tác với đồng chí được không?”
Dân cảnh hỏi: “Cô với anh Mặc Trì đây là quan hệ gì?”
“Chúng tôi là...”, Tư Tồn liếc nhìn Mặc Trì một cái rồi nói: người yêu”.
Mặc Trì đang nằm trên giường bệnh, nghe Tư Tồn nói vậy, anh xúc động quay mặt ra hướng khác.
Một trong hai đồng chí dân cảnh nín cười: “Dạng điều tra này nhất định phải mời đích thân đương sự cung cấp khẩu cung. Cô là bạn gái cũng không thể đại diện. Chúng tôi chỉ hỏi vài câu rồi sẽ đi”.
Tư Tồn ngồi bên giường cạnh Mặc Trì, tay cô nắm chặt lấy tay anh.
Một đồng chí dân cảnh đặt câu hỏi, người còn lại ghi chép.
“Xin hỏi anh có quen người tên là Trương Đức Phát không?”
“Trương Đức Phát?” Mặc Trì hơi nhíu mày, miệng anh lặp lại cái tên đó.
“Anh ta có biệt hiệu là Trương “phát tài”, địa chỉ nhà ở số XX, phố Đông Môn”. Đồng chí dân cảnh gợi ý.
Mặc Trì gật đầu nói: “Tôi có biết anh ta”.
“Anh đã từng đắc tội anh ta chưa?”
Mặc Trì nhắm mắt lại nghĩ một lúc: “Chưa từng”.
“Chúng tôi đã thu thập chứng cứ từ các nguồn khác nhau và phát hiện ra vào
ngày xảy ra sự việc, Trương Đức Phát đã hẹn bảo vệ trực kho của công ty
anh là Triệu Đông Cường đi uống rượu. Đồng thời Trương Đức Phát còn xúi
giục một vài thành phần bất hảo tối đổ dầu xung quanh công xưởng của
Công ty Tư Chi Thanh rồi châm lửa.
Triệu Đông Cường là em rể của
lão Mạch. Anh ta và Trươn