The Soda Pop
Câu Chuyện Tình Của Tôi

Câu Chuyện Tình Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321915

Bình chọn: 10.00/10/191 lượt.

trường, chúng tôi cùng xuống xe và dắt xe đi vào. Đi bên
cạnh Duy mà rõ thích luôn, hãnh diện lắm á, lại còn tha hồ được nhìn
ngắm (lén) cậu ấy. Cho dù có bao nhiêu người chê Duy đi nữa (còn có
người nói Duy không xứng làm bạn và được đi bên cạnh Thành Duy nữa cơ,
tức điên), tôi vẫn thích Duy lắm lắm. À mà, hôm nay cũng đã quyết tâm tỏ tình với Duy mà, phải cố gắng thành công mới được, chỉ sợ…quá tam ba
bận TT__TT.

Giờ thì tôi và Duy đang ngồi trong canteen ăn sandwich đây!

Canteen trường tôi khá rộng so với các trường khác, nên giờ có hai đứa
ngồi với nhau cũng thấy ngại ngại. Tôi đưa mắt nhìn bốn phía, vắng tanh, sớm quá đây mà. Chắc phải đến mười phút nữa mới đông đúc mất. Nhưng
không sao, có hai người ăn cùng nhau, chẳng phải là rất lãng mạn hay sao (mắt long lanh). Xem nào, nếu tôi được đút cho Duy ăn… (mơ màng). Hay
là tí nữa…tôi sẽ tỏ tình với Duy luôn @.@?

- Ăn đi Như, còn ngó nghiêng gì chứ. À…

- À gì?

Thấy Duy đột nhiên hỏi rồi còn “à” một tiếng, tôi mới giật mình quay lại (ngại quá, đang mơ mộng >.<), ngố cái mặt vì không hiểu Duy “à”
cái gì.

- Thành Duy không hay đến sớm thế này đâu. Nhưng mà…cho Như một bất ngờ nhé…

Ý Duy là tôi đang chờ Thành Duy? Hâm à, tôi ngóng cậu ta làm gì kia chứ.

- A, Thành Duy, lại đây.

Nghe theo tiếng gọi của Duy (nghe như sét đánh bên tai TT__TT), tôi mới
ngước ra nhìn. Khuôn mặt tôi bây giờ, phải gọi là ngớ ngẩn hết cỡ. Miệng cứ há ra không sao khép lại được. Sao…sao…sao cái tên kia lại ở đây
chứ. Đúng là đồ phá đám mà TT__TT.

- Hi, cậu…là Như? – Thành Duy đến bên, và cười với tôi. Nụ cười giết người (nhìn cậu ta cười mà tức muốn chết ý ạ >”<).

- Hi, chào cậu – tôi cười nhăn nhó – lần thứ hai gặp… Cậu ngồi đi.

- Ừ, rất vui được gặp lại cậu. Nó – Thành Duy chỉ vào Duy–của–tôi – bảo từ hôm qua cậu và nó đã là bạn thân. Đúng không mày?

- Ừ, từ giờ Như sẽ là bạn thân của tao, và cả của mày nữa.

Nhìn Duy gật đầu cười mà tôi không chịu nổi nữa.

- Vậy mình làm bạn bè thân thiết, từ hôm nay.

Thành Duy vừa nói vừa đưa tay ra trước mặt tôi. Tôi – theo phép lịch sự – cũng miễn cưỡng đưa tay ra bắt lại. Sự thực là tôi không hề hứng thú gì với mối quan hệ BẠN BÈ THÂN THIẾT với Thành Duy. Tôi nói rồi mà, cậu ấy nổi bật như thế, làm bạn với cậu ấy, tôi sẽ thành tâm điểm mất thôi,
nguy quá trời TT__TT.

- Hai người ăn gì rồi, gọi cho Duy với. – Duy ở đây là Thành Duy ạ.

- À ừ. – tôi khẽ gật đầu cười rồi gọi ngay cô bán hàng. Một đĩa sandwich với một cốc sữa tươi được mang ra ngay. Đến cô bán hàng cũng biết nhà
Duy giàu có và có quyền lực thế nào với cái trường này mà!

Rồi ba người bọn tôi Thành Duy, Duy–của–tôi và tôi cùng ăn sáng
trong…yên bình. Quá yên bình, tôi thì chẳng muốn nói gì (chẳng biết nói
gì), nên cứ ngồi nghe hai Duy nói chuyện, thỉnh thoảng, “nhờ”
Duy–của–tôi, tôi cũng “được” nói vài câu với Thành Duy, thỉnh thoảng thì cười gượng một cái, ra vẻ tớ cũng đang nghe đây. Thực ra là chán ngấy
đi được, ăn cũng chán luôn. Tôi chỉ ước gì bây giờ cái cậu Thành Duy
hotboy kia bận gì gì đó, hoặc là fan bám theo cậu ta, để cậu ta đi luôn
chỗ khác, để tôi với Duy có thời gian ngồi tâm sự lãng mạn, và tôi có
thể được đút bánh cho Duy (hơi khó). Haiz, đúng là mơ, hai người con
trai tên Duy kia vẫn ngồi trước mặt tôi đây, trò chuyện, cười vui vẻ
lắm.

Huhu, kế hoạch tỏ tình lần ba lại thất bại thảm hại TT______TT.

.

.

.

.

.

- Cậu nói đi, sao sáng nay cậu lại ngồi ăn với Thành Duy hả, cậu nói đi.

Một lũ con gái đang…hét vào mặt tôi. Tôi thì cứ đần mặt ra, chưa…chưa hiểu lắm.

- Sáng nay, có người nhìn thấy CẬU, với THÀNH DUY idol của bọn tớ, cùng ăn sáng ở canteen, có thật không hả?

À, ra là Thành Duy. Lại Thành Duy, sao tôi ghét cậu ta thế không biết.

- Ừ, vậy thì sao nào?

Đi ăn sáng mà cũng soi mói người ta là sao. Á, đợi đã, tôi vừa trả lời
gì thế kia. Tôi vừa nhận, là MÌNH, đi ăn sáng với THÀNH DUY. Mà Thành
Duy là ai nào, Thành Duy là hot boy của trường, mà tôi là ai nào, một
đứa con gái hết sức bình thường, vô cùng bình thường. Hic, rắc rối đấy,
tôi vừa nhận rắc rối vào mình đấy.

- Gì cơ, cậu, cậu dám đi ăn sáng RIÊNG với Thành Duy, cậu định thách
thức bọn tớ đấy hả? Hả? Trưởng FC Thành Duy của bọn tớ, Mĩ An, còn chưa
được đi ăn sáng riêng với Thành Duy bao giờ, thế mà cậu dám sao?

- Phải đó, cậu định giải thích thế nào đây?

- Có phải cậu đã dụ dỗ gì Thành Duy của bọn này không hả?

- Cậu ta muốn chết rồi đây mà…

Bao nhiêu tiếng hét…đập vào tai tôi không thương tiếc. Tôi thì không
biết đã bị họ chèn ép phải lùi bao nhiêu bước rồi, giờ đứng sát vào
tường luôn mà họ vẫn không tha cho tôi. Vẫn tiếp tục hét.

Hơi sợ rồi đấy >.<

- Tớ…tớ…

- Có phải cậu đã uy hiếp gì cậu ấy không, muốn tiếp cận Thành Duy hả,
muốn qua mặt bọn này đúng không? Cậ