XtGem Forum catalog
Câu Chuyện Về Em

Câu Chuyện Về Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328631

Bình chọn: 8.5.00/10/863 lượt.

.

Ôn Viễn
rối rắm một lát cũng đi theo trong bếp, cũng không sốt ruột đi vào mà
đứng ngay ở cửa. Bà Thành vẫn bận dọn dẹp trong bếp, lau xong bồn rửa
rốt cuộc có thời gian để nhìn cô rồi, “Còn cháo đấy, nếu đói bụng thì ăn một bát."

"Cháu không đói, hì hì."

Ôn Viễn đứng đó cười
khúc khích, bà Thành cũng không để ý đến cô nữa. Chờ mãi đến lúc bà hết
bận, đi ra khỏi bếp, Ôn Viễn mới kéo áo của bà lại hỏi: "Bà nội, bà làm
gì nữa vậy."

" Bà làm gì sao? Bà còn muốn hỏi cháu đang muốn làm
gì đấy!" Cuối cùng cũng không kìm chế nổi nữa, bà Thành nhìn cô giáo
huấn: “Cháu với chú út của mình xảy ra chuyện như vậy, dấu diếm hết mọi
người trong nhà. Nhưng nếu ta biết trước một chút, thì hiện tại chuyện
sẽ không thành như vậy!"

Nói xong vẫn còn chưa nguôi cơn tức, thẳng tay vỗ đen đét vào cái mông của cô, sức lực cũng không hề nhẹ.

Ôn Viễn dĩ nhiên là không dám kháng nghị, cô xoa xoa vào chỗ bị đánh nhỏ giọng giải thích: "Cháu sợ bà không đồng ý."

"Sao cháu lại biết ta không đồng ý hả? Cháu là con giun trong bụng ta sao chứ!" Bà Thành đóng cửa bếp lại, hung hăng nói.

Mà ánh mắt của Ôn Viễn thì lại bừng sáng lên: "Nói như vậy là bà đồng ý sao?"

"Ta nói ta đồng ý sao? Cháu đừng có nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi, lôi kéo ta !"

Ôn Viễn ồ một tiếng, có vẻ hơi thất vọng cúi đầu xuống.

Bà Thành nhìn cô, mắt từ từ trở nên ẩm ướt, cũng không nhịn được mà giáo
huấn cô: "Ta không đồng ý thì thế nào, đừng nói là Hành Chi, ta hiện tại ngay cả cháu cũng không quản được rồi." Vừa nói vừa đánh xuống mông cô: ”Đứa nhỏ chết tiệt này, từ nhỏ đã biết nghe lời như vậy, làm sao mà
càng lớn lại càng không hiểu chuyện thế này?"

Ôn Viễn cũng không phản bác lại, chỉ là ôm lấy bà Thành làm nũng, giống như khi còn bé phạm phải tội lỗi gì mà gọi bà: "Bà nội."

Từ nhỏ đến lớn bà Thành là người thương cô nhất, hơn nữa so với địa vị của bà ở trong nhà này, nếu về sau Ôn Viễn lập gia đình phải lựa chọn nhà
chồng thì lời của bà nhất định có tác dụng hơn so với Kiều Vũ Phân.
Nhưng Ôn Viễn không muốn lợi dụng bà như vậy, khiến cho bà phải đau
lòng, dù sao thì bà cũng đã già rồi. Chỉ là cô đã đánh giá thấp sự
thương yêu của bà Thành đối với mình rồi, từ lúc Ôn Viễn lên đại học tới nay, bà không lo lắng chuyện gì khác, chỉ sợ sau khi bà mất, trong nhà
sẽ không có người người thương yêu quan tâm đến cô nữa.

"Mặc dù
nói có khó nghe, nhưng mà bà thấy so với cậu ta không có ai có thể tin
cậy hơn." Bà Thành sâu kín thở dài nói một câu, nhưng Ôn Viễn lại hiểu
rằng bà đã thỏa hiệp, đang muốn mở miêng nói, thì lại thấy mắt của bà
ánh lên hung dữ: “Hành Chi mà về thì cháu cũng không được đi, trở về
phòng cho ta!"

Nói xong, liền cầm giỏ đi chợ.

Ôn Viễn hiểu rõ, chắc chắn là bà đi ra ngoài mua cho đồ ăn ngon cho cô rồi. Khi cô
còn bé gặp phải chuyện không vui thì ăn uống không ngon, cũng chỉ có bà
làm đồ ăn ngon dụ dỗ cô mà thôi. Bây giờ nghĩ lại, thực sự vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.

Bà Thành vừa đi, trong nhà chỉ còn có Ôn Viễn và Ôn Kỳ . Chẳng biết tại sao, một mình đối mặt với Ôn Kỳ, Ôn Viễn luôn cảm thấy vô cùng áp lực. Tuy nhiên cũng không thể làm như không thấy
được, bởi vì cô không muốn để anh nhận ra cô đang muốn trốn tránh anh.

Lúc này Ôn Kỳ giờ phút này đang ngồi ở trên ghế sofa im lặng đọc sách, ở
trong bếp chần chừ mười mấy phút, Ôn Viễn mới cầm cốc nước, ngồi xuống
đối diện với anh gọi:

"Anh."

Cô mở lời trước, cố gắng thay đổi cục diện bế tắc vì cuộc điện thoại ngày hôm qua. Không ngờ, Ôn Kỳ
ngước đầu lên nhìn cô, cô liền cười ngọt ngào với anh. Ôn Kỳ nhìn chăm
chú một lúc, cho đến khi nụ cười của cô càng ngày càng cứng ngắc, mới
lại cúi đầu, tiếp tục trầm mặc.

Ôn Viễn chán nản, liền cầm cốc
nước lên uống mấy ngụm, lấm lét nhìn trái phải, lại tìm được đề tài mới: "Mẹ đâu rồi? Cũng cùng cha đến bệnh viện sao?"

Lúc này Ôn Kỳ mới trả lời: "Người thấy không thoải mái, đang nằm ở trên lầu."

"À, vâng."

Ôn Viễn muốn đi lên lầu xem một chút, rồi lại sợ khi nhìn thấy Kiều Vũ
Phân không biết nói cái gì. Ở trong nhà này, trước kia cô sợ ông nội và
ba nhất. Mà bây giờ, cô lại càng sợ Kiều Vũ Phân. Mặc dù Kiều Vũ Phân
bốn năm qua không tỏ thái độ gì cũng hoàn toàn không nhớ rõ bà đã từng
đại náo một trận như vậy, nhưng cô thì lại vĩnh viễn không thể nào quên được.

Lại giằng co trầm mặc một hồi, Ôn Kỳ đột nhiên quẳng quyển sách sang một bên, đi một mạch lên trên lầu. Ôn Viễn mở to hai mắt nhìn anh, muốn gọi nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, chỉ đành ngồi
xuống, sự trầm mặc này đúng là làm cho người ta hít thở không thông, sau đó uống hết cốc nước còn lại.

Ước chừng mười lăm phút sau, cửa
phòng của cô ở trên lầu vang lại lên tiếng lịch kịch. Cô kinh hoảng đứng dậy, chờ Ôn Kỳ từ phòng mình đi ra, lúng túng nhìn anh hỏi:

"Anh, anh làm sao vậy?" Liếc thấy vali hành lý trong tay anh, cô liền khẩn trương nói: “Anh...anh muốn