XtGem Forum catalog
Cậu Là Ai? (Su)

Cậu Là Ai? (Su)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324093

Bình chọn: 8.5.00/10/409 lượt.

hòng. Ông cầm ly rượu trên tay, vòng tay ôm

lấy vai cô bé một cách thân mật, ông nói bằng một giọng trầm nhưng rất tình cảm :

- Cảm ơn các vị đã đến dự bữa tiệc sinh nhật hôm nay của đứa con gái yêu của tôi ! chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng và chúc các vị có một
buổi tối thật vui vẻ !

Sau màn nâng ly, tiếng nhạc bắt đầu cất lên nhè nhẹ….

Ông Trung nắm lấy tay Bảo Ngọc, hai người nhanh chóng bắt đầu những bước nhảy điêu luyện, uyển chuyển.. Thanh Linh lặng yên ngắm nhìn, nó đang
bị thu hút vào điệu nhảy đó. Bảo Ngọc không còn là cô bé nhút nhát nó
vẫn gặp ở trường mà đã trở thành một cô tiểu thư xinh đẹp và quyền quý….

- Xin chào !

Thanh Linh giật mình quay sang, một anh chàng bảnh trai đang đứng trước
mặt nó. Anh ta mặc một bộ vest cách điệu màu trắng, gương mặt hơi bạnh
với cái cằm chẻ và đôi mắt đẹp.

- Tôi có thể làm quen với cô không ?

- À….- nó ấp úng- Vâng….

- Tôi đã tới nhà ông Trung rất nhiều lần nhưng chưa có dịp nào được gặp
người đẹp… Tôi có thể mời người đẹp một điệu nhảy không ?

Anh ta đưa tay rất kiểu cách.

Thanh Linh bối rối, nó bất giác lùi lại mấy bước, cả đời nó còn chưa
biết khiêu vũ là gì, làm sao có thể nhảy nhót được… Nhưng anh ta…anh
ta….

- Cô ấy là bạn nhảy của tôi !

Một giọng nói chắc chắn vang lên, Thanh Linh ngẩng mặt lên đã thấy Nhật Nam đứng bên nó từ lúc nào, một tay khẽ nắm lấy tay nó.

- Ồ ! Cậu Nhật Nam… Thất lễ rồi ! Cậu quả là có con mắt nhìn người, có
một cô bạn gái xinh đẹp như vậy thật khiến cho người ta phải ghen tị.

- Anh quá lời rồi !

- Vậy chào hai người.

Nhật Nam mỉm cười khi anh ta bước đi.

- Xin lỗi….em không muốn đến nhưng Bảo Ngọc cứ nhất định…- nó cúi mặt, không dám nhìn cậu.

- Hôm nay em đẹp lắm !

Thanh Linh giật mình nhìn Nhật Nam, cậu đang nhìn nó bằng ánh mắt chứa chan tình cảm, bàn tay siết chặt lấy tay nó.

Nó cũng mỉm cười.

- Anh Nhật Nam!!!- tiếng Bảo Ngọc

Cả hai nhìn sang, cô bé đang vui vẻ vẫy tay gọi Nhật Nam.

- À….- Nhật Nam nhìn nó- Anh phải nhảy với con bé! Đây là quy tắc… em đợi anh ở đây nhé…

- Vâng…- nó khẽ đáp!

Thanh Linh cứ đứng đó, đứng nhìn, những nụ cười trên môi….vòng tay nhẹ nhàng xoay theo điệu nhạc….

Hai người đó đẹp đôi quá…

Những con người nói chuyện vui vẻ….

Những bước chân lướt nhẹ….

Chỉ có nó đứng một mình….

Lạc lõng giữa một thế giới xa lạ….

Tim nó chùng xuống….

Một bàn tay đặt nhẹ lên vai nó, Thanh Linh giật mình quay lại.

- Cô Thanh Linh, xin mời, ông chủ tôi muốn được nói chuyện với cô….

Ông chủ?

Ba của Nhật Nam….

Thanh Linh thở dài… Điều gì cần đến cũng đã đến….

Bảo Ngọc nhìn theo dáng Thanh Linh bước lên lầu, cô bé đã biết trước là ông Trung sẽ gọi Thanh Linh…

nhưng không ngờ lại nhanh như vậy….

Mọi chuyện đang diễn ra rất tốt….

Nhiệm vụ của nó bây giờ là giữ Nhật Nam thật chặt…

Bàn tay trên vai Nhật Nam bỗng nhiên siết nhẹ…

*******************************

Thanh Linh hít một hơi dài, cô bước vào sau cánh cửa gỗ sồi lớn…

Ngồi đằng sau chiếc bàn lớn, ông Trung mỉm cười gọi cô lại gần…

- Cháu ngồi xuống đi…

- Cảm ơn bác!- Thanh Linh ngồi xuống trước mặt ông.

Cảm giác trong lòng cô hỗn loạn… Dù đã biết ông sẽ nói gì với mình nhưng đầu óc cô rối tung không biết nên tiếp nhận thế nào….

Ông Trung khẽ thở dài, ông biết nhiều về Thanh Linh hơn nó tưởng, ông
có cảm tình với nó nhưng có những việc mà một người cha cần phải làm…

- Bác xin lỗi cháu….

Tiếng ông Trung cất lên làm Thanh Linh giật mình, nó ngước lên nhìn vào
đôi mắt ông, trong đó có cái gì đó tĩnh tại nhưng vẫn như không đành…

- Bác….- nó cảm thấy trong lòng như có một tảng đá đè nặng xuống

- chắc cháu cũng biết bác muốn nói gì với cháu…..

Thanh Linh khẽ gật đầu

- Bác biết tình cảm giữa hai đứa rất tốt…. Nhưng cuộc sống này không chỉ có tình yêu..Người ta sống với nhau còn cần thêm chữ nghĩa…. Nhật Nam
nợ Bảo Ngọc mạng sống của mình và mạng sống của con bé cần có Nhật Nam
bên cạnh…

Mặt nó đã trở nên tái mét, nó thật sự sợ phải đối mặt với những chuyện này, đôi tay nó run run nắm chặt vào nhau.

Ông Trung nói rất chậmi:

- Nhìn hai đứa đau khổ, với một người làm cha, hãy tin bác, bác cũng
không vui vẻ gì… Số mạng của Nhật Nam là phải ở bên cạnh Bảo Ngọc… Bác
biết đòi hỏi điều này với cháu là rất quá đáng nhưng bác không có lựa
chọn khác. Nhật Nam không có đủ dũng khí để rời xa cháu nhưng bác tin là một cô bé mạnh mẽ như cháu có thể làm được…

- Hai đứa yêu nhau nhưng vẫn chỉ là một tình yêu non nớt tuổi đời, nếu
chỉ vì một tình cảm như vậy mà làm mất đi một mạng người, dù là tình yêu chân thật cũng không thể có hạnh phúc…Vì vậy… bác xin cháu…hãy từ b