Polaroid
Chàng Hoàng Tử Trong Giấc Mơ

Chàng Hoàng Tử Trong Giấc Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326203

Bình chọn: 9.00/10/620 lượt.



K-Không sao ! Anh xuống nhà trước đi – Puny ấp úng chỉ mong anh mau đi ra trước khi cô bé bị dòng điện này làm tê chết

Không hiểu tại sao lúc này anh lại thấy cô bé thật dễ thương và đáng
yêu. Môi mím chặt lại mặt đỏ hồng thật dễ thương. Anh cứ đứng ở đó lặng
ngắm nhìn cô bé không chịu rời đi. Anh không biết rằng làm như vậy có
thể dẫn đến tê liệt giác quan ư? Giờ cô chỉ muốn ngâm mình trong nước.
Chỉ thế thôi

Cậu chủ cô Puny đâu rồi ??– Anh quản lí hỏi khi thấy Vyl xuống nhà 1 mình

Trên đó – Vyl có vẻ đã thư thái đầu óc tâm trạng anh vui đến lạ

Ông bà chủ hôm nay đi họp mặt bạn bè cũ rồi! Sẽ không ăn tối ở nhà – Anh quản lí tiếp tục

Vậy sao? Bà cũng vào ăn đi – Vyl lên tiếng

Được rồi ! Đợi cháu dâu xuống bà sẽ vào – Bà quản gia hiền từ đáp

Puny đang sấy tóc ở trên phòng sau khi đã ngâm mình đã đời sau cả
ngày mệt mỏi. Cô bé định xuống từ lúc nãy vì tóc cũng đã khô rồi nhưng
nhớ lại ánh nhìn của Vyl cô bé lại ngượng ngùng không dám xuống. Cô
không thể ngủ được nếu như thiếu đồ ăn. Làm thế nào bây giờ???

Không dám xuống cũng không thể không ăn. Hay là đợi anh ta ăn xong
rồi xuống . Nhưng mà ta lên đây thì cũng bằng hòa. Nghĩ đi nghĩ lại, cô
bé đành xuống đối mặt vậy. Dù sao cũng chỉ là 1 bữa ăn thôi mà đằng nào
tí nữa cũng đụng mặt. Thế là cô bé đi xuống nhà.

Cô chủ nhìn dễ thương quá – Anh quản lí lên tiếng khi nhìn thấy bộ đồ Pijama dễ thương của Puny

Anh cũng vậy – Puny cũng đáp lại anh quản lí khi thấy anh cũng đang mặc 1 bộ Pijama gần giống cô

Nhận ra áo của 2 người giống nhau, anh quản lí vội vã lên tiếng:

Tôi và cô là đồ đôi phải không???

Hình như vậy !!! – Puny đáp

Chúng ta có duyên thật đó!!! Không ngờ lại có thể cùng cô mặc đồ đôi
!! Tôi chưa bao giờ có cơ hội được như vậy. Cảm giác này rất hạnh phúc
!! Chúng ta nên mặc nhiều đồ đôi hơn nữa !!

Thấy vẻ hào hứng của anh quản lí, Puny chỉ cười xuề xòa vì cô chợt
thấy cái vẻ khó chịu của Vyl. Không hiểu sao cô lại cứ quan tâm đến thái độ của anh. Nhưng xem ra anh quản lí rất thích thú với việc đó!!! Mặc
kệ Vyl, anh quản lí cứ rộn ràng cả lên.

Anh quản lí vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt thì Vyl ho khan một
tiếng. Anh dị ứng với cái kiểu này. Gì mà đồ đôi chứ!!! Tự nhiên lại
thấy khó chịu . Biết cậu chủ của mình đang khó chịu nên anh quản lí
ngừng ngay. Làm cái công việc này sợ nhất chính là làm cho cậu chủ của
anh nổi giận. Vì mỗi lần làm Vyl giận, anh đều bị trừ lương. Từ khi làm
quản lí đến giờ anh năm này qua năm khác đều bị trừ lương 1 cách điên
đảo. Chiều theo cậu chủ hắc ám này cũng khá là khó khăn

Cô bé ngồi xuống đối diện Vyl. Cô không dám ngẩng mặt lên dù chỉ 1
chút. Cảm giác ấy hình như lại đến tê toàn thân. Chính cô cũng không
biết tại sao bản thân lại như thế

2 bác đi đâu rồi sao ạ ?? – Puny cố vờ đi cái cảm giác kì lạ đang lấn tới

Họ đi họp mặt cùng bạn bè cũ rồi ! Cháu dâu phải gọi là bố mẹ chứ – Bà quản gia lên tiếng

C-C-Cháu không quen ạ – Puny ngập ngừng đáp lại

Từ từ rồi sẽ quen thôi

Bữa cơm hôm nay cô bé ăn ít hơn ngày thường lí do đơn giản vì 2 con
mắt của người đối diện cứ chằm chằm vào cô bé làm cô vừa định ăn lại đặt xuống. Cô đang thầm nguyền rủa kẻ trước mặt . Ngay cả ăn cơm cũng không cho người ta ăn tử tế nữa . . . ( Rim : Người ta chỉ nhìn thôi chứ có
làm gì để bạn không được ăn đâu nhỉ? )

Cháu dâu à!! Để bà lấy thêm cho cháu nhé!!

Puny vội từ chối. Cô đáp:

Thôi ạ. Cháu chỉ ăn thế thôi. Bà cứ đi nghỉ đi ạ

Thế à?? Mọi lần cháu đều ăn rất giỏi mà. Hôm nay lại chán ăn sao??

Cô cười xuề xòa. Có thèm thật nhưng bị ai đó làm no bụng rồi. Khỏi
cần ăn nữa. Dù sao thì bữa tối cũng không nên ăn quá nhiều. Cô lại tự an ủi bản thân. . .

Vyl cũng cảm thấy là lạ khi cô bé thờ ơ với đồ ăn như vậy. Mọi lần
đều ăn uống rất ngon miệng. Dọn dẹp xong cô bé lên luôn phòng làm bài
tập. Thấy cô bé ngồi học bài anh nhẹ nhàng đi vào nằm xuống giường ngủ
trước. Thỉnh thoảng liếc sang bên đó nhìn cô bé học.

Và sau đó, anh thấy cô bé ngủ thiếp đi trên bàn học. Anh ngồi dậy
tiến đến phía bàn học. Học bài xong lại còn lấy giấy ra vẽ đủ thứ đồ ăn
nữa chứ! Thật hết nói nổi . .

Đặt cô bé xuống giường. Anh định đi thì cô bé kéo tay anh lại :

Bố ! Đừng bỏ con ! Đừng rời xa mẹ con con được không? Con nhớ bố ! Về với con đi mà

Cô bé đang ngủ mơ chắc lại gặp ác mộng về lúc ông ta bỏ rơi hai mẹ
con. Những giấc mơ như thế cứ lặp lại suốt một thời gian và bây giờ cô
bé lại gặp lại nó. Vyl giờ mới hiểu vì sao cô bé muốn anh ngồi ăn cùng
bố mẹ. Vì chính cô bé cũng muốn được một lần như vậy. Anh ghét bố mẹ vì
đã bỏ rơi anh sang bên kia làm việc. Nhưng nếu anh muốn gặp họ thì cũng
sẽ được gặp nhưng cô bé thì khác. Muốn gặp cũng không thể được tất cả
chỉ là những giấc mơ tồi tệ về ông bố đó. Anh bỗng chốc có cảm giác muốn thương yêu cô gái này. . .

Ngủ ngon – Vyl đặ