
he anh quản lí và bà quản gia
nói về Vyl trong lòng Puny lại không thể yên ổn được. . . Cô nên làm gì
đó hơn là bắt ép anh phải đi. . . Phải nói chuyện thực sự với anh . . .
Anh Vyl đi đâu rồi sao ạ?? – Cô cuối cùng cũng quyết định lên tiếng
À. Cậu chủ chắc ở ngoài kia. Cậu ấy tuy tỏ ra lạnh nhạt nhưng thực ra là rất buồn. Ông bà chủ ngày kia là đi rồi. Cậu ấy chắc khổ tâm lắm
Đúng đấy. Nó là đứa rất tình cảm nhưng vì không được ở cùng bố mẹ nên sinh ra bực tức vậy thôi. Có gì nhờ cháu khuyên bảo nó nhé!!
Vâng !!
Puny đặt bánh xuống và ra ngoài. Vừa ra ngoài vườn đã thấy anh đang
ngồi một mình ở đó. Dáng vẻ rất cô độc, rất tội nghiệp. Quên cái chuyện
hồi nãy, cô tiến lại gần anh, không hiểu điên điên khùng khùng thế nào
mà lại ngồi xuống rồi ôm lấy anh. . . Rồi như nhận ra, cô lại rút tay về cố gắng bình thường lên tiếng:
Anh . . làm sao thế ??
Vyl có vẻ vẫn tức giận:
Đi ra
Anh nói sao?? – Puny có chút ngạc nhiên
Anh từ từ nhắc lại câu nói khiến người khác sững sờ và đau đớn ấy:
Nói cô đi khỏi đây
Làm ơn đừng trói buộc bản thân nữa. Anh đừng sống thế này có được không??
Mặc kệ tôi. Đừng quan tâm
Làm sao mà kệ được. Làm sao mà không quan tâm được – Cô buột miệng nói ra cái điều mà ngay cả bản thân mình cũng không ngờ tới
Lúc này Vyl mới có chút phản ứng. Anh hỏi:
Cô có ý gì??
Puny nghe xong câu nói này mới nhận ra mình đang nói cái điên điên
khùng khùng với anh. Tự nhiên đang yên lại chạy ra ôm người ta rồi lại
lảm nhảm mấy cái điên rồ có dở hơi không cơ chứ!! Cô muốn đập đầu vào
tường quá đi
Tôi chỉ là muốn. . .
Cô . . .thích tôi??
Đâu . . đâu có – Cô ngập ngừng
Chỉ vì tôi hôn cô sao???
. . .
Cô chỉ vì như vậy đã thích tôi có phải quá dễ dàng không?
Puny nhìn lên khuôn mặt anh. Chẳng biết tại sao lúc bình thường thì
không đến nỗi nào mà lúc “ lên cơn giận” thì đáng sợ đến thế. Cô nhận ra vết cắn của cô cũng không hề nhỏ chút nào. Khóe môi anh còn chảy máu
nữa. Xem ra cũng khá là đau. Anh cũng làm môi cô bị sưng phồng lên thật
khó coi đấy thôi. . . Cô không nên thương anh ta làm gì trong khi bản
thân cô cũng bị anh ta làm ra như thế !! Ở thời buổi này thân ai người
nấy lo. . . Cô vẫn nên mặc kệ anh ta thì hơn !
Mải nghĩ ngợi mãi một lúc cô mới đáp lại anh bằng cái câu phản bác
chẳng có gì đặc sắc như chỉ là đuối lí không còn lời nào để nói vậy:
Đã nói là không có mà !!!
Không đợi anh trả lời Puny đã tiếp tục :
Thực ra, tôi muốn xin lỗi. Chuyện hồi nãy là tôi không hiểu chuyện.
Tôi là người sai trước nên thật lòng xin lỗi anh !! Chuyện nhà anh tôi
không nên xen vào mới đúng !! Nhưng mà. . .
Được rồi. Tôi muốn ở một mình
Thế là Puny lại đi vào trong nhà. Lòng cứ thấy buồn buồn. Cô cũng
mong nhận được lời xin lỗi từ anh. Vậy mà kẻ đó không 1 lời nào phát ra
cả
Nhưng cô vừa thấy anh đáng thương lại vừa đáng ghét!! Cuối cùng thì
cuộc trò chuyện theo dự tính của cô cũng chả đi đâu về đâu. . .
Cô bất chợt lại nhớ đến nụ hôn ấy. . . Điên rồ thật. Nụ hôn ấy chẳng
có ý nghĩa gì cả. Anh ta có thể hi sinh nụ hôn đầu của anh ta để trừng
phạt cô . . . Xem ra anh ta không hề coi trọng cái gì gọi là tình yêu.
Hay là tại anh ta đã có vô số nụ hôn rồi nên dù có tặng cho cô thêm thì
cũng chẳng có gì ảnh hưởng nhỉ??
Anh ta có biết đây là nụ hôn cô dành cho Hoàng Tử trong giấc mơ của
cô không?? Có thể với anh ta thì không đáng gì nhưng với cô thì là cả
vấn đề đấy. Vì cô từng nghe nói, nụ hôn đầu luôn dành cho tình yêu đích
thực. . . Giờ thì cái điều ấy là nhảm nhí với cô. . .
Mà thôi, cái chuyện đó cho qua đi. Chẳng có gì để lưu luyến cả !!! Tốt nhất là nên sớm quên sạch đi
* * *
Hôm sau, Tan kéo cả đám nhí nhố đến nhà Vyl chào 2 bác. Cả bọn lại
ngồi ăn với nhau. Lần trước là chào mừng 2 bác trở về bây giờ là chia
tay
Từ khi cô bé tới đây căn nhà này trở nên vui vẻ bất ngờ. Trước đây
bữa cơm không bao giờ có lấy 1 tiếng cười mọi thứ dường như rất yên ắng. Dẫu sao cũng phải cám ơn cô bé này nhiều.
Vyl hình như có chút thay đổi hơn xưa kể từ khi cô bé tới đây. Nhưng
mà ngày mai thôi cô bé sẽ trở về nhà. Rồi căn nhà này liệu có u ám, ảm
đạm như trước nữa không? Trước khi nghĩ xa xôi như vậy thì hiện tại mọi
người vẫn thoải mái ăn uống rất vô tư, vui vẻ.
Tiệc tàn. Cả gia đình Vyl ai về phòng nấy. Puny và Vyl cũng về phòng
ngủ. Vừa vào phòng cô bé đã lao ngay lên giường ôm Susu ngủ khì. Vyl
thấy vậy anh có chút hụt hẫng. Lẽ ra cô bé cũng phải nói gì đó về chuyện mai sẽ về nhà.Thật hết biết
Còn mỗi đêm nay thôi cô bé sẽ rời đi. Vậy là anh sẽ không còn được gặp cô bé thường xuyên nữa.
Không còn được nhìn cô bé khi ngủ.
Không còn được thấy khuôn mặt dễ thương lúc giận dỗi.
Không hiểu sao anh lại như vậy hụt hẫng và tiếc nuối vô cùng. Vậy mà cô bé ấy lại chẳ