
được rồi. . . Anh sẽ ôm em mỗi khi em ngã nhé!!
Bị một cái gõ đầu rõ đau. Cô bé lém lỉnh xoa đầu rôi nhướn môi:
- Anh lại đánh em !!
- Lớn rồi phải tự chăm sóc bản thân chứ! Anh không lo cho em cả đời được!!
Cô bé níu tay cậu bé lắc qua lắc lại một hồi, nũng nịu :
- Tại sao?? Tại sao sao sao sao ??? Em ứ chịu đâuuuuu ! Anh phải ôm em mỗi ngày cơ !! Em thích anh lắm, anh Hạt Dẻ !!!
Rồi lại lao vào người cậu ôm thật chặt. . .
Cô bé cứng đầu ấy ngày nào cũng như ngày nào, lúc thì đòi ôm, nắm tay , lúc thì đòi xoa đầu, lúc thì muốn được cõng, khi thì nổi hứng đòi cậu đọc sách cho nghe toàn chuyện về Hoàng Tử và Công chúa khiến cậu ngán
ngẩm. . . Cô bé ấy giỏi làm nũng và ăn thôi !! Nhưng điều ấy làm cậu bé
cảm thấy thích thú !! Thích đến không nỡ rời xa. . .
__ Một mảnh kí ức lại ùa về khiến trái tim Vyl đau đớn___
“ Anh ta làm sao thế nhỉ?” – Cô bé thầm nghĩ nhưng rồi lại bỏ qua ngay
Cô nghĩ nên dọn đồ ngay để còn về sớm. . . Thế là cô bé đứng lên đi lên tầng bỏ lại Vyl với quá khứ anh không muốn nhớ lại
Cô chủ ! Cô đi luôn sao? – Anh quản lí thấy Puny liền lên tiếng
Cháu đi rồi bà và mọi người buồn lắm đấy – Bà quản gia nắm lấy tay cô bé giọng buồn buồn
Cô không nỡ nhất chính là xa anh quản lí và bà quản gia hai người họ
rất quý mến và quan tâm tới cô vì thế ở đây cô cảm thấy ấm áp hơn. . .
Cô không nỡ xa họ. . .
Mẹ cháu về nhà thì cháu cũng phải về thôi. Cháu rất vui vì được mọi
người chào đón. Khi nào rảnh cháu sẽ tới chơi với bà. Cháu đi đây.
Ừ. Nhớ tới nhé
Bubu từ đâu nhảy ra quấn lấy chân Puny, cọ cọ người vào chân cô bé. . .Cô nhấc bổng Bubu lên hôn nó rồi lên tiếng:
Bubu của chị phải ngoan đấy!!! Giờ chị đi rồi mới hối hận phải không? Ai bảo em có sắc là quên chủ luôn. . . Từ giờ ở với cái tên hắc ám ấy
phải cẩn thận đấy nhé!!
Cô bé lên xe Vyl đi về còn anh quản lí sẽ chở đồ tới nhà cho cô bé.
Sao lòng cô bé lại thấy tiếc nuối vậy chứ ! Về nhà lẽ ra phải vui mới
đúng. Chẳng phải đây là giây phút cô mong muốn hay sao???
* * *
Đã về tới nhà yêu quý. . .
Cảm ơn anh – Puny xuống xe nhìn Vyl mỉm cười
Anh không hiểu sao cô bé ấy lại có thể cười hạnh phúc như thế!! Lúc
nào cũng có thể cười được. Và nụ cười ấy. . . thật đẹp. . .Chưa ai cười
với anh ấm áp và thân thương như thế suốt mấy năm qua
Anh nhớ phải yêu quý Bubu của tôi đấy. Tạm biệt
Nó là của tôi tôi thích làm gì thì làm
Mới tử tế được một tí mà anh ta lại bắt đầu gây sự rồi!!!
A-A-Anh thật là . . .Thôi anh về đi. Cảm ơn vì thời gian qua đã chịu đựng tôi !! Từ giờ có thể thoải mái hơn rồi !!!
Nghe câu nói ấy anh có vẻ không vui còn Puny thì có chút ngượng
nghịu. .Nhưng anh cũng không nói gì mà lẳng lặng phóng xe về. . .
Đợi Vyl đi khuất rồi cô bé mới chạy vào nhà. Anh quản lí đã đem hết
đồ về rồi sao? Vậy là cô bé lại trở về cuộc sống như lúc trước
Mẹ ơi ! Con về rồi
Mẹ nhớ con quá Gấu ạ – Mẹ cô bé đặt đồ xuống và ôm lấy đứa con gái nhỏ
Con cũng nhớ mẹ
Sao? Ở nhà bác Vân có vui không?
Vâng. Vui ạ. Bà quản gia làm rất nhiều món ngon nhưng mà . . .- Cô
định nói là con còn bị anh ta hành hạ nhưng chợt nghĩ chuyện đáng xấu hổ đó không nên nói ra thì hơn !!!
Mẹ nghe kể rồi. Con với con của Vân đang hẹn hò đúng không ? Giấu cả mẹ cơ đấy
Puny vội vã xua tay :
Đâu có ! Bác ấy hiểu nhầm con mà. Con với anh ta làm sao mà hẹn hò được
Nếu hai đứa quý nhau mẹ sẽ không ngăn cản. Cậu ấy chắc cũng phải chững chạc, tài năng, quyết đoán như ba chứ nhỉ?
Puny lại cầm bánh mẹ mới mua ra ăn rồi đáp :
Tài năng thì có. Nhưng tính anh ta con thừa biết là thế nào
Thôi được rồi. Là ai cũng được. Miễn là con gái của mẹ thích thì mẹ cũng thích-Mẹ cô bé xoa đầu đứa con gái đáng yêu
Mẹ ! Con yêu mẹ nhất
* * *
Sau khi ăn cơm xong. Anh lên phòng. Cảm giác trống trải lại đến. Chỉ
có anh ở 1 mình trong căn phòng này. Thật buồn. Anh nằm xuống mơ màng
tay vẫn ôm Bubu – thú cưng của Puny. Chú mèo nhỏ dụi dụi bộ lông mượt
vào người Vyl. Cô chủ và thú cưng đúng là y hệt nhau !!!
Anh lại nhớ những giây phút khi cô bé còn ở đây anh lúc nào cũng cảm thấy hạnh phúc
“ Anh ta ăn chưa nhỉ?”
Puny thầm nghĩ ngợi khi ngồi ăn cơm tối với mẹ . Cô bé sợ nếu mình
không ở đó anh ta sẽ lại bỏ bữa. Tự nhiên về nhà lại cứ nghĩ ngợi về anh ta. Cô bé lại nghĩ về cái kiss đó – Nụ hôn đầu của cô
Anh ta ! Thật quá đáng ! Sao mình phải nghĩ về tên đó chứ ! Mình điên rồi- Puny đập đầu phản đối suy nghĩ của mình
Sáng sớm. Một ngày trời thật âm u và ảm đạm. Mây đen kéo đến, gió
lồng lộng báo hiệu một ngày u ám. . . Vẫn như thường lệ Puny và Lin đến
trường từ sớm. Hôm nay 2 cô bé này không bị trễ xe bus nên rất thanh
thản ngồi trong lớp tám chuyện. Tiếng chuông báo vào tiết đầu tiên –
tiế