
ng vẫn hạch sách tiếp:
Tụi mày làm gì để ông già biết thế hả? Đưa thằng đó đến và dạy bảo lại ! Đem đến ngay lập tức nếu muốn sống !!
Dạ dạ thưa anh Long ! Tụi em đi ngay !!
Nói với thằng đó rằng từ mai nó sẽ không học ở đây nữa
Nhưng mà nhỡ nó hỏi tại sao thì tụi em nói thế nào??
Lũ đần độn. Vì tao thấy chướng mắt ! – Kì Long dùng tay đập vào cái đầu ngốc của cả hai tên đàn em
Sự bực bội giờ đây lại chuyển sang với đám người giúp việc:
Còn lũ chúng mày nữa! Từ bao giờ kẻ phục vụ lại dám đứng nghe chuyện!! Đi quét dọn mau !!
Dạ thưa anh !!
Kì Long nhìn về phía một cô bé đang nhàn hạ ngồi trên ghế ngây ngô nhìn anh:
Con bé kia sao không làm việc mà lại ngồi đó!! Muốn thay thế vị trí của tôi?
Một phụ nữ vội vã cúi đầu:
Xin lỗi cậu chủ! Con bé vừa mới bị ngã nên không dọn dẹp được. Tôi mới cho con bé ngồi ở đó !
Không giải thích. Cầm tiền đưa cho bà ta !! Từ hôm nay 2 mẹ con bà không cần làm việc ở đây – Kì Long hất mắt kêu đám đàn em
Cậu chủ!! Tôi xin cậu!! Nhà tôi chỉ có 2 mẹ con may mà được cha cậu
cưu mang cho 1 công việc. Nếu cậu đuổi chúng tôi đi mẹ con tôi chết
mất!! – Người phụ đó nước mắt giàn dụa cúi người cầu xin
Không phải việc của tôi. Còn đứng đó. Mau đưa tiền rồi đuổi đi – Kì Long vẫn lạnh tanh
Anh đang làm cái gì thế hả? – Puny nãy giờ đã không thể nhịn thêm nữa
Kì Long ho khan rồi đuổi hết đàn em ra chỗ khác. Hình tượng du côn
trong anh càng sâu sắc với cô bé.Một thiếu gia chỉ biết tới việc bắt nạt người khác làm thú vui của bản thân ! Không đáng ghét hay sao???
Em tới rồi sao? Tôi chờ em muốn điên rồi !! – Kì Long đổi giọng
Puny không còn hứng thú gì mà nghe anh ta nói chuyện. Giờ trong lòng cô bé chỉ có tức giận
Anh nhìn 2 mẹ con bác ấy như vậy, nghe hoàn cảnh gia đình bác ấy như
vậy mà sẵn sàng đuổi việc chỉ vì con bác ấy bị đau chân không thể làm
việc sao? Đuổi học chỉ vì chướng mắt sao?? Thật sự, anh có phải là người được dạy dỗ ở võ đường danh tiếng hay không??
Kì Long cười khểnh. Lại lần nữa cô bé nói với anh nhiều như vậy và cũng chỉ là vài câu uất ức được phát ra.
Cô đỡ 2 mẹ con đang khẩn khoản cầu xin kẻ vô tình kia :
Bác và em đứng lên đi ! Em đang đau chân ngồi xuống sẽ đỡ đau!! – Puny cười thân thiện với cả hai
Cảm ơn chị. Em không sao đâu
Cảm ơn cháu!! Nhưng cháu giúp bác bằng cách mắng cậu chủ thế này e là chỉ khiến cậu ấy tức giận mà gây chuyện !!
Bác cứ đưa em ngồi xuống kia đi. Cháu sẽ lấy lại công bằng cho bác mà!!
Vậy nhờ cháu !!
Bất ngờ Kì Long lên tiếng :
Vừa tốt bụng, vừa dễ thương,vừa ngoan ngoãn, vừa đặc biệt.Tôi không muốn tin rằng em đã là người của tên Vyl đó !
Anh thôi đi. Tôi không muốn đùa cợt. Trước khi tới đây tôi chỉ đơn
giản muốn trả anh áo và đi về. Nhưng chính vì nhìn thấy tận mắt nên
không thể đứng nhìn anh bắt nạt những người vô tội được
Vậy ra nhờ thế mà tôi được ngắm em nhiều hơn sao?? – Kì Long đưa tay định chạm lên khuôn mặt đã đỏ lên vì tức giận
Cô bé ngay sau đó gạt phăng tay anh ta không chút do dự, cô tiếp:
Tại sao anh có thể dùng những lời lẽ đó với tôi trong khi với những
người đáng để nói như vậy anh lại độc ác thế?! Coi như tôi xin anh tha
cho mấy người đó
Với em những lời đó nên dành cho những kẻ này sao?? – Kì Long ném cho đám người giúp việc một cái nhìn khinh thường
Họ chăm sóc anh như vậy anh còn hắt hủi đi. Có lẽ với anh họ đơn giản chỉ là người giúp việc thân phận hèn kém nhưng anh biết không. Họ rất
vất vả với công việc vì lo cho gia đình họ. Nhưng dù lo cho già đình thì vẫn phải chăm sóc anh. Trong lòng họ có khi coi anh như con vậy đấy!
Anh thật là tệ… – Puny giọng đều đều
Cô thoáng nghĩ tới bà quản gia và anh quản lí Ryo nhà Vyl. Hai người
họ tuy là người làm thôi nhưng đối xử với Vyl rất tốt. Thật vui vì anh
cũng quý mến và yêu thương họ. Còn cái kẻ trước mặt cô thì. . . một tên
tệ hại. Lúc trước cô thấy Vyl là một tên xấu xa, độc ác nhưng giờ còn có người còn đáng ghét hơn cả anh ta!
Vậy cảm ơn mấy người ! – Kì Long quay sang nói với mấy mấy người giúp việc
Rồi hướng về phía cô bé nhẹ giọng:
Được chưa vậy !
Cô nhìn gương mặt Kì Long tỏ vẻ khó ưa với những người làm vô tội
không hề gây tổn hại tới bản thân anh ta thì không thể chấp nhận. Ngay
cả lời cảm ơn chẳng qua là châm chọc. Chẳng muốn đôi co quá nhiều cô
tiếp tục :
Nếu đã cảm ơn thì tôi nghĩ anh nên tha cho họ
Tôi sẽ tha cho họ nếu em ở đây và ăn cùng tôi
Sao??
Tụi mày đưa tiền và đuổi . . .
Khoan – cô ngăn anh ta lại
Sau đó là cái gật đầu miễn cưỡng. Ăn với kẻ mình không ưa thì quả là sự đối xử độc ác với đồ ăn
Đưa 2 mẹ con họ vào trong kia. À, gọi bác sĩ tới băng chân cho con bé !Không được sự cho phép của tôi không ai được bước chân vào đây !!
Vâng