
>
- Chào Hoàng.
- Chào anh Mạnh, công ty này bé thế mà anh em mình ít gặp nhau nhỉ.
- Chẳng phải buổi hợp nào chú cũng gặp anh sao?
- Ý em là ngoài phòng họp cơ, anh ăn cơm trưa luôn nhé.
- Tất nhiên.
***
Trong khi mọi
người chạy đua với các kế hoạch, báo cáo cuối năm thì Noel cũng đến. Sáng lên
công ty nghe mọi người to nhỏ với nhau điều gì đó. Hóa ra trên bàn làm việc của
cô có hai bó hồng và một hộp quà. Nhân viên phòng cô hôm nay rất tích cực buôn
chuyện, Chi đã chạy ngay lên thêm mắm dặm muối.
-
Sáng em đến công ty thấy trưởng ban đối ngoại cầm một bó hồng đỏ đặt lên bàn chị,
vừa quay ra đã thấy phó tổng cũng ôm một bó hồng cam và một hộp quà chạy vào.
Hai người gặp nhau ở cửa, mặt đằng đằng sát khí nhìn nhau, nhìn nhau mãi không
ai chịu nhường ai. Cuối cùng, mọi người đến, hai người ấy giải tán, đường ai nấy
đi. Chị không tin có thể hỏi mấy anh chị phòng mình, em không nói dối đâu.
Được rồi cô gái,
sau này em thành tiểu thuyết gia chị cũng không ngạc nhiên đâu. Tất nhiên Kiều
Lam cũng chỉ là một cô gái bình thường, thích nhận được hoa và quà trong các
ngày lễ. Nhưng có lẽ anh Mạnh không hiểu, đối với người đời, hoa hồng đỏ tượng
trưng cho tình yêu đôi lứa, riêng với cô nó mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Nhớ rằm tháng bảy
năm lớp tám, khi đó đi chùa được sư thầy cài cho một bông hồng màu đỏ ngay ngực
áo. Lúc đó cô đã nghĩ, mình thật may mắn vì còn có mẹ. Bắt đầu từ đó, cô luôn
yêu hoa hồng đỏ theo một cách riêng nhất. Cô không mua hoa hồng đỏ bao giờ và
cũng không muốn người khác tặng mình loài hoa ấy.
Cô mở hộp quà
ra, là một đôi găng tay len sọc xanh sọc hồng, bên trên còn có mặt cười xinh xắn.
Vật chất là thứ rồi cũng phai nhòa theo dòng chảy của năm tháng, chỉ có những
món quà tinh thần vĩnh cửu theo thời gian mà thôi. Hoàng luôn hiểu kể cả khi những
điều ấy cô không nói ra.
Món quà trong giỏ
xách cô vốn định tối sẽ tặng cho anh, nhưng giờ có lẽ cô không đợi được nữa rồi.
Lên tới lầu bảy đã nghe thư ký của anh than vãn
-
Chị Lam, sáng nay hai người cãi nhau à?
Cô không hiểu
chuyện gì xảy ra nên lắc đầu.
- Sếp em sáng nay ăn phải cái gì không biết, em mang báo cáo vào, sếp
chưa xem đã sạc cho em một trận, bắt viết lại. Vừa nãy giám đốc kế hoạch cũng mới
bị la đấy. Khổ thân em rồi.
- Để chị vào xem thế nào nhé.
- Chị cẩn thận đấy.
Kiều Lam gõ cửa
phòng Hoàng rồi bước vào, anh chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô đúng một giây rồi lại
cúi xuống màn hình laptop. Hóa ra anh đang check mail, cô bước đến ngồi vào
thành ghế, một chiếc hộp được gói bằng giấy kim tuyến hồng phấn rất xinh xắn đập
vào mắt cô.
- Anh chàng đào hoa, chiếc hộp xinh đẹp kia là của mỹ nhân nào tặng anh
thế?
- Chiếc hộp nào?
- Trước mắt anh đấy.
Hoàng nhìn qua
góc phải tay mình, đúng là có một hộp quà, nhưng nãy giờ còn đang bực mình chuyện
có người khác cũng tặng hoa cho cô nên không để ý.
-
Em muốn biết thì cứ mở, anh không quan tâm.
Kết quả, cô mở
thật, là một chiếc ví màu da, bên dưới còn có tấm thiệp ghi vỏn vẹn tám chữ.
“Chúc anh giáng sinh vui vẻ - Ánh Nguyệt.”
Cô giơ tấm thiệp
ra trước mặt anh:
- Rốt cuộc quan hệ của hai người là như thế nào?
- Anh cũng muốn hỏi em, quan hệ giữa em và anh Mạnh là như thế nào? Đừng
nói với anh em không biết anh ấy thích mình.
- Chúng em chỉ là bạn bè.
- Anh cũng thế.
- Thật không?
- Thật, gạt em làm gì, kết thúc dự án kia, anh và cô ấy có gặp lại nhau
đâu.
- Thế tại sao cô ấy tặng quà cho anh?
- Thế tại sao anh Mạnh tặng hoa cho em?
- Cái đó thì anh phải hỏi anh Mạnh chứ sao lại hỏi em.
Anh vươn tay bế
cô ngồi lên đùi mình, mân mê chiếc lắc trên bàn tay phải của cô.
- Anh không thể cấm người khác thích em hay thích anh, điều anh có thể
làm chỉ là yêu em nhiều hơn, và không để lại hy vọng cho người thích anh. Em
cũng thế nhé.
- Nhưng người ta có nói thẳng với em là họ thích em đâu, em ngăn cản thế
nào được chứ.
- Vậy thì lấy anh nhé.
- Anh cầu hôn mà không có nhẫn dưới ánh nến thế này em không đồng ý đâu.
Anh biết cô lại đang né tránh vấn
đề này, thời buổi kinh tế thị trường, lạm phát tăng cao làm ăn đã khó khăn, sao
đến cả cầm tờ đăng ký kết hôn cũng vất vả thế này nhỉ.
- Quà cho anh.
Kiều Lam đặt chiếc hộp nhỏ được gói tỉ mỉ vào
tay anh, quà là tự tay cô gói, cô luôn thích tự gói những món quà ý nghĩa thế
này
-
Anh mở bây giờ luôn được không?
Nói rồi giơ tay định bóc lớp giấy hoa phía
trên. Cô chặn tay anh lại, lắc lắc chiếc đồng hồ bên tay trái của mình:
-
Đợi em ra khỏi cửa rồi mở.
Nói rồi phóng vọt ra ngoài không cho anh cơ hội
phản ứng.
Ra là một chiếc
đồng hồ cặp với chiếc đồng hồ trên tay cô, cô nàng này, có gì phải xấu hổ không
biết, mặt sau đồng hồ còn khắc ký hiệu “KL” rất nhỏ, Hoà