
im lặng BB mới lên tiếng
-Anh đã hứa với em là anh và cả đàn em của anh hok bao giờ đụng tới bạn em, vậy mà T.Uyễn lại cả gan dẩn tụi đàn em của anh đi làm hại bạn em, anh hok thể tha cho nó.......-Khánh nói với ánh mắt đầy sát khí
-TẠi sao cái gì cũng vì em hết. Em hok đáng để anh làm thế đâu......-BB nói ánh mắt xa xâm
-Đáng, vì anh iu em, a chấp nhận tất cả vì em. Em cho anh cơ hội nha......-Khánh nói thẳng thừng với ánh mắt tràng đầy hy vọng
-EM IU ANH.........
-EM IU ANH.........từ lầm gặp đầu tiên, anh khiến tim em đập liên hồi từ cái nụ cười, ánh mắt đầu tiên, em iu anh trước khi gặp Minh, và rùi em gặp Minh, em có tý dao động, nhưng em vẫn iu anh. Cho dù Minh ra sức theo đuồi em như thế nào đi nữa, em vẫn cảm thấy vị trí của anh trong tim em nhiều hơn Minh, Nhưng nếu hok có cái ngày đệnh mệnh ấy thì, em đã thuộc về anh, chứ hok phải là Minh........
-Em......em....nói ngày Đệnh.......Mệnh.......-Khánh ấp úng sau lời BB nói, và hok hiểu ý BB nói là cái ngày đệnh mệnh là ngày nào
-Cái ngày mà 1 anh chàng bên Bạch Hổ đến tỏ tình với em, anh đã gặp và nỏi cơn lên vát mã tấu mà rược chém người ta, em ngăn lại ngưng anh đã hất tay em không thương tiết,khiến em mất đà ngã tay đập xuống đường chảy máy, và trong lúc đó 1 chiếc xe chạy với vận tốc kinh hồn lao tới, em hok biết mình sẽ ra sao nếu hok có Minh xuất hiện ngay lúc đó cứu em, trong giây phút đó em cảm thấy ấm ấp vô cùng, và em cũng nhận ra rằng ở bên Minh rất bình yên,chứ hok có lạnh lẽo khi ở bên anh, em cảm thấy anh muốn chiếm hữu em hơn là iu em, chưa biết khuôn mặt thật của em ra sao, chưa biết rõ gia thế hay nhà như thế nào, anh chỉ biết đến tiềm em ở địa bàng của HB bang thui. mà anh đã như vậy rùi, nếu 1 ngày anh biết tất cả về em thì sẽ như thế nào nữa, em thật hok dám nghĩ....và sao đó em bất đầu iu Minh và từ từ hình bóng của anh đã phai dần trong tim em từ khi nào em hok hay, và thây vào đó là Minh, hok fai? Em hok cho anh cơ hội mà là anh tự vức bỏ cơ hội ấy, và bây giờ em hok thể iu ai đc nữa, chỉ vì em đã quá iu Minh, mặt dù Minh đã chết, em vẫn iu Minh trước kia bây giờ và Mãi........ưm.............
-BB đang nói thì Khánh Xoay qua khóa môi BB, 1 nụ hôn nòng nàng chứa đựng biết bao nhiêu tình cảm Khánh chôn giấu bao lâu nay, BB cứ lặng im hok đáp lại nụ hôn...........
-Khánh nhẹ nhàn thả BB ra...........
-Anh sai rùi.........bây giờ anh xin em, hãy cho anh 1 cơ hội để xóa hết mội lỗi lầm khi xưa, thật sự anh rất iu em, lúc trước đã vậy, bây giờ còn hơn vậy nữa .......- Khánh nói với giọng thiết tha........
-Em mãi xem anh là bạn, hơn nữa là anh trai..........-BB bỏ ngoài tai lời cầu xin của Khánh
-Anh sẽ đợi em,trước kia anh đợi, bây giờ anh đợi, và mãi mãi anh sẽ đợi em...........-Khánh bỏ ngoài tai lời BB nói mà còn ăn cắp bản quyền lời nói cuả BB nữa chứ ^^!
-BB im lặng, vì BB biết có nói như thế nào đi nữa thì Khánh cũng hok bỏ ý định
-Khánh ngồi nhìn BB.ánh mắt hiện lên nổi buồn
-Em iu Kiệt phải hok Tuyết………..-Khánh hỏi BB, mà ánh mắt nhìn về nơi xa xâm vô hướng, câu hỏi của Khánh làm BB ngạt nhiên
-Sao anh nói vậy………
-trả lời anh đi,em iu Kiệt phải hok……
-Hok. Em chỉ……..-BB đang nói thì Khánh cướp lời
-em nói dối, em iu Kiệt-Khánh đột nhiên lớn giọng
-em đã nói là hok mà, sao anh cứ nói là em iu Kiệt hoài vậy, sao anh biết mà khẳng định thế-BB bực
-Vì Kiệt đặc bệt có Khuôn mặt hao hao giống Minh, và tính cách cũng thế, lạnh lùng, ít nói với mọi người, ân cần lo lắng cho em, và điểm giống nhất là hok bao giờ rơi nước mắt vì ai ngoại trừ em……-Từng lời Khánh nói như ngàn kim xuyên tim BB, thật sự là kiệt rất giống Minh, BB đã cố phủ nhân đều đó mà bây giờ khánh lại khơi ra
-……………..-BB im lặng rùi lên tiếng
-Em nhận thức đc sự thật là Minh đã đi rùi và hok bao giờ trở lai với em đc, em hok muốn lấy người ta ra làm trò đùa, làm vật thế thân
-Khánh định nói thì, Đt Khánh vang lên
-Con nghe mama
--giọng người đàn bà đầy tức giận
-Khánh hok nói gì cúp máy rùi quay qua nói với BB
-Mama gọi anh về,để anh........-Khánh đang nói thì BB cướp lời
-Anh về trước đi tí em về............
-Nhưng......
-Em muốn đc yên tỉnh......-BB nói với sự cương quyết
-Uhm` vậy anh về........-Khánh nói rùi nhìn BB luyến tiết rùi quay bước đi, chỉ còn mình BB ở lại, BB ngồi nhìn cảnh vật mà hình bóng của Minh cứ ẩn hiên trước mất, hok kiềm đc nước mắt BB bật khóc thành tiếng, rùi bỗng BB cảm thấy ai đó đang vòng tay ôm mình vào lòng 1 cảm giác ấm ấp vô cùng, từ đâu 1 hơi ấm truyền qua khiến BB cảm thấy yên mình, rùi 1 bàn tay khẽ lao những giọt nước mắt đang lăn dài từ khóe mi tuôn ra, BB đưa mắt nhìn thì, mắt chữ A, mồm chữ O. Quá kinh ngạt khi người đang ôm mình và lao đi những dòng lệ cho mình lại là...........
-Kiệt sao…..-BB hoảng lên
<