Disneyland 1972 Love the old s
Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211703

Bình chọn: 9.00/10/1170 lượt.

g lòng mà về Sài Gòn, định bụng nếu mà gặp cậu thì phải dần cho một trận te tua mới hả _ dần theo kiểu gì không biết, bởi vì lúc này Vũ Phong đang cười khi nhớ tới khuôn mặt với biểu cảm kỳ quái mà anh không biết phải diễn tả làm sao của Tùng trước khi cậu làm cái việc khiến anh tức muốn bể phổi, là co giò chạy mất_

Nhưng không may cho Vũ Phong, về đến nhà không thấy bóng dáng cậu đâu. Anh đã hăm hở vào nhà là thế, mà…

Cậu cũng chưa từng về nhà, vậy là từ Đà Lạt cậu không về nhà mà trốn đâu mất.

– Cậu nhắm trốn được bao lâu, thằng nhóc._ Vũ Phong lầm bầm_ cậu quên tôi là ông chủ của cậu sao.

Nhưng Vũ Phong chẳng có thời gian cho việc hỏi tội Tùng. Anh có một chuyện đáng lo hơn. Cha anh gọi và anh biết anh được gọi về việc gì. Bên cạnh đó anh cũng còn một việc nửa phải giải quyết, đó là một cú điện thoại làm anh tức tới mức quăng thẳng cái điện thoại đang cầm trên tay vào tường, bể nát.

– Khốn khiếp, dám coi thường Vũ Phong này…chờ đó.

Chiều nay, Vũ Phong, Minh Hàn ngồi đối điện ông tổng giám đốc trong văn phòng của ông. Tức cũng là ngôi nhà thuở thơ ấu của hai người.

– Có chuyện gì không cha, con không rảnh lắm.

– Câm ngay, việc gì cũng gác lại._ ông Vũ Hải hét to_ Mày đó, chỉ khi có việc mới nhớ tới cha mày. Một năm không gặp được mấy lần.

Vũ Phong nhăn mặt như khỉ, dù gì ông Vũ Hải cũng làm anh ngán, dù trong lòng anh ông ta không đáng là một người cha mà anh tôn kính.

– Cha à, nó nói đúng mà ….có chuyện…_Minh Hàn bàn hùng, vì anh cũng ngán phải nói chuyện với ông_

– Mày còn dám lên tiếng. Không gọi thì bao nhiêu năm cũng không thấy mặt._ ông nạt ngang khi Minh Hàn dám phát ngôn bừa bãi_

– Vậy cha gọi tụi con có chuyện gì? _ cả hai đồng thanh_

– Thôi được _ ông Vũ Hải gạt tay. Chịu _ Coi hai đứa bay, chẳng có đứa nào muốn gặp mặt ông già này. Vào vấn đề chính đi… Minh Hàn, con về tiếp quản mấy nhà hàng phụ em con đi.

Nghe tới đó Minh Hàn quay nhìn mặt Vũ Phong lúc này đang có vẻ rất rất kềm chế tâm trạng.

– Cha à, chẳng phải con đã từ chức, chẳng phải cha đuổi…..

– Nhưng bây giờ con biết bỏ những thứ quyến rủ ma quỷ đó thì khác. Ta không muốn con cái mình lông nhông ngoài đường làm mất mặt ta. Bảo về thì về đi …_ông ôm ngực, chứng nghẽn mạch máu làm ông bị đau_ Vũ Phong, con giao toàn bộ hệ thống cũ cho anh con coi đi.

– Vâng.

Ông Vũ Hải nhìn Vũ Phong với con mắt kỳ lạ, anh đã trả lời một câu mà ông đã nghĩ sẽ rất vất vả để có thể nghe được điều đó. Ông đã suy nghĩ rất nhiều để tìm cách thuyết phục Vũ Phong để cho Minh Hàn về tiếp quản lại. Ông cũng phòng trước một số điều cần đe, nếu Vũ Phong làm khó ông. Nhưng ông suýt nghẹt thở khi nhận được câu trả lời như ý quá dễ dàng _ chứng đau tim cũng chưa làm ông ngợp đến vậy_

– Minh Hàn, ra bảo người dọn bàn ăn đi. Cả hai ở lại ăn trưa với cha.

– Cha à _ cả hai lại đồng thanh_

– Hay đợi tới ông già này xuống lỗ mới chịu ăn bữa cháo khuya?_ ông Vũ Hải trách nhẹ_

– Được mà, để con nói người dọn bàn._ nói rồi Minh Hàn ra ngoài_

Vũ Phong cũng đang định đi thì ông Vũ Hải gọi lại.

– Con khoan đi đã…. Cha muốn biết, tại sao con đồng ý dễ dàng vậy, chẳng phải con bỏ nhiều công sức cho công ty lắm sao?

– Cha cũng biết con dốc hết sức cho công ty nhưng vẫn hất con qua một bên. Vậy ý cha đã quyết rồi, con phản đối thì cũng có được đâu.

– Nhưng cha không chờ thái độ hờ hửng của con như vậy, một điềm báo trước của sóng lớn. Ta là cha con, con nghĩ ta không hiểu con trai mình sao?

– Nếu cha đã hiểu con trai mình thì chắc cha cũng phải biết con trai cha cũng đã đoán trước được điều này. Con chỉ muốn mượn công ty của cha để thử khả năng của mình thôi, còn chuyện cha giao chức giám đốc cho con là bất đắc dĩ con đã biết từ lâu rồi, giờ cha muốn lấy lại có gì ngạc nhiên.

– Con nói vậy là muốn ám chỉ việc gì. Đừng úp mở với cha mày._ ông Vũ Hải mặt đỏ lên, có vẻ ông đang cố nén giận_

– Con có ý gì đâu, cha đang bệnh không nên tức giận không tốt đâu. Lỡ có việc gì …. không khéo dì con ( vợ hiện tại của cha anh) lại nói con muốn tìm cách soán đoạt tiền bạc của của cha đó.

– Mày….

– Cha à, việc ký chuyển quyền quản lý cho Minh Hàn chưa xong, cha đừng có bị việc gì đó. Không cả nhà lại xúm vào kết tội con, phiền lắm…

– Mày…

– Cha, sao vậy cha…_ Minh Hàn đi vào định báo việc dọn bàn đã xong, nhưng nhìn thấy ông Vũ Hải có vẻ rất đau đớn_ Cha không sao chứ, gọi xe cấp cứu đi, nhanh lên Vũ Phong.

Ông Vũ Hải tỉnh lại, người đầu tiên ông nhìn thấy là Vũ Phong, không một ai trong phòng bệnh ngoài Vũ Phong.

– Vũ Phong. _ ông gọi_

– Cha, cha tỉnh rồi à. Con có nhiều chuyện cần trình cha ký.

– Mày thật là. Vào tới bệnh viện mà vẫn tra tấn cha mày hả._ ông Vũ Hải nói trách, nhưng giọng ông chẳng có vẻ trách móc_ Muốn ký chuyện gì.

– Dạ, giấy bổ nhiệm giám đốc