
à là đối xử y như với ông chủ. Tư Hùng quay đi mà hơi hơi mừng trong bụng. Nếu thằng nhóc đó quan trọng như vậy thì hắn cũng đỡ lo, nếu lỡ trận kế kết quả có thế nào thì hắn cũng đỡ bị bầm giập. Có một cái khiên quá tốt che chắn rồi còn gì. Hắn nghĩ tốt nhất bây giờ nên vào quan tâm cậu ta một chút thì lợi nhất.
*
Việc đầu tiên Minh Hàn làm trong kỳ nghĩ cuối tuần này là hẹn Anh Kỳ. Ngồi đối diện khuôn mặt đang cười rạng rỡ kia Minh Hàn nhận thấy rõ ràng Toàn Hiếu mới là người cần anh.
– Lâu rồi mình mới ra ngoài cuối tuần như vầy, em vui lắm.
– Em lạ thật, mình vẫn gặp nhau mỗi ngày đấy thôi cần gì em phải vui như vậy vì một cuộc hẹn.
– Vậy à? Anh không vui?
– Không phải,….thật ra anh có chút chuyện muốn nói với em
– Quan trọng lắm sao?. Không nói ở nhà….
Minh Hàn biết, nếu nói ở nhà thì khó cho anh. Dù gì Anh Kỳ đối với anh nặng tình nặng nghĩa, nếu anh phụ cậu ấy thế nào cũng to chuyện. Ở chốn công cộng chắc cậu ấy không đến nỗi làm ầm lên quá đáng. Thận trọng đặt xấp giấy tờ anh chuẩn bị sẵn lên bàn, đẩy về phía Anh Kỳ.
– Em xem có thích không?
Anh Kỳ chậm chạp lật từng tờ giấy trước mặt…
– Giấy tờ nhà hả?
– Ừ. Nó đứng tên em đó. Căn hộ cũng khá lắm.
– Sao lại đứng tên em, em đâu có bỏ đồng nào mua đâu..?
– Anh mua, anh muốn tặng em….anh muốn đề nghị một chuyện…anh..
Trái tim Anh Kỳ đập lô tô. Minh Hàn muốn gì đây, vô công bất thọ lộc. Tự dưng mang một căn nhà đắt tiền cho cậu, thật đáng nghi ngờ mà. Anh làm gì yêu cậu đến mức cho cậu nhà cửa….vả lại anh còn một Toàn Hiếu….mà nhắc đến Toàn Hiếu cậu nhói lòng….Hay là….không dù gì cậu không muốn điều đó xảy ra….cậu đã im lặng ngoan ngoãn nhận một chút tình yêu thừa thải của người ta rồi. Không lẽ anh tuyệt tình đến mức bỏ rơi cậu sao.
– Em không nhận. Tự dưng lại cho em thứ đắt tiền vậy làm gì.
– Nghe anh nói…. Anh …. Thật ra anh tặng em món quà này để xin lỗi…Anh vẫn không thể yêu em được. Anh….
Anh Kỳ chết lặng cả người, dù đã đoán được nhưng cậu cũng không tránh khỏi xót xa lòng.
– Em hiểu cho anh, anh ….
Anh Kỳ vẫn ngồi yên không phản ứng gì. Minh Hàn cũng im lặng không biết phải nói tiếp thế nào….không biết bao lâu bỗng cậu lên tiếng.
– Vậy lời anh hứa sẽ từ từ yêu em_ giọng cậu nghẹn đi, cố lắm mới nói được hết câu_
– Anh xin lỗi, nhưng trái tim….thật khó điều khiển trái tim mình.
– Em hiểu rồi, nhưng anh cầm lại cái này đi.Em không nhận đâu. Vô công bất thọ lộc.
– Em nhận đi cho anh …._ Minh Hàn không biết nên dùng từ gì để nói tiếp_
– Anh có thể để em một mình một lát không?
– Để anh đưa em về.
– Không cần đâu, em tự đi về được, chỉ cần để em một mình một lát thôi.
Minh Hàn không nói gì nửa, anh lẳng lặng đứng lên. Anh Kỳ nhìn cái ghế đối diện đã trống, lòng cậu không cam tâm. Cậu lúc nào cũng yêu anh, yêu anh đâu thua gì người kia, ít ra anh cũng nên công bằng với cậu một chút chứ. Sao lại bỏ rơi cậu, sao lại không yêu cậu, sao không chút luyến tiếc gì cậu cả vậy. Cậu yêu anh quá nhiều, cậu làm sao đây khi không thể gặp anh nữa, không nhìn thấy anh là một cực hình với cậu. Cậu không thể mất anh đâu, cậu cần anh biết bao nhiêu….phải rồi có lẽ anh nghĩ cậu phiền phức, nghĩ rằng cậu sẽ ngăn cản trở anh yêu Toàn Hiếu, cậu phải nói cho anh biết cậu không đòi hỏi gì cả, cậu chỉ cần anh để cậu bên cạnh, đừng bắt cậu phải xa rời anh…đừng bắt cậu làm cái điều vô cùng đau đớn đó.
Anh Kỳ bật dậy, chạy theo hướng Minh Hàn đã đi. Cậu phải cho anh biết cậu chỉ cần ở bên cạnh anh là đủ rồi. Ra khỏi quán cà phê hai người đã hẹn, bên ngoài trời đã đổ mưa lớn tự lúc nào, Anh Kỳ nhìn quanh quất.
“Minh Hàn đâu rồi, anh ấy đâu rồi cậu phải gặp được anh ấy phải nói cho anh ấy biết nhanh nhanh lên không thì anh sẽ đi mất, anh sẽ bỏ cậu mất.
Kia rồi, cậu đã nhìn thấy anh.Anh đang chuẩn bị rời đi cùng người đó. Cậu phải nhanh lên không thì muộn mất.”
– Anh, làm ơn đừng rời bỏ em. Xin anh, đừng rời bỏ em.
Nước mắt cậu nhạt nhòa, giọng cậu nghẹn ngào, cậu quýnh quáng. Bao nhiêu lời muốn phân trần không thể thoát ra khỏi miệng. Cậu làm sao thế này, sao cậu chỉ có thể lập đi lập lại bấy nhiêu thôi.
Minh Hàn không biết nói gì nữa khi Anh Kỳ yêu cầu được yên một mình. Anh không thể nói thêm gì vì mọi tội lỗi đều do anh mà ra. Ra đến cửa Toàn Hiếu đã đợi anh từ lâu, mưa quá lớn. Bắt một chiếc taxi, chưa kịp bước lên xe anh đã bị kéo lại.
Anh Kỳ nắm chặt tay anh nước mắt ràn rụa, miệng chỉ nói đi nói lại mỗi một câu: “ Đừng rời bỏ em”. Toàn Hiếu lôi mạnh anh vào xe nhưng Anh Kỳ giữ anh cũng thật chặt. Anh còn chưa biết phải làm sao thì Toàn Hiếu đã uất ức băng mình vào mưa.
Minh Hàn lo lắng, anh không thể bỏ Anh Kỳ lại nhưng nếu ở lại Toàn Hiếu sẽ nghĩ anh không chọn cậu ấy. Đẩy Anh Kỳ đứng sát vào mái hiên nơi khuất mưa. Anh nói như hét, át cả tiếng mưa và tiế