
vậy, nhưng tính cách quật cường ép cô
không cho bản thân khóc thành tiếng, cô lặng lẽ trở về phòng khóa cửa,
lúc cánh cửa đóng lại cũng là lúc cô vùi mặt vào gối khóc nức nở.
Tới một ngày, không khí trong phòng khách nhà Phương Tử Cầm căng thẳng khó
xử, Phương hữu bang và Tống Hiểu Phong ngồi đối diện với nhau, Phương Tử Cầm ngồi một mình trong góc, ánh mắt thất thần nhìn xung quanh.
Trong phòng khách tĩnh lặng không tiếng động, trầm buồn căng thẳng đến nghẹt
thở, dường như một tiếng động nhỏ cũng gây nên sức vang lớn.
Luật sư Phương gia có chút ngại ngần lấy đơn li hôn đưa cho hai vị đương sự
mỗi người một bản, sau đó hắng giọng nói:” quyền giám hộ Phương Tử Cầm
thuộc về Phương tiên sinh, bà Phương được quyền thăm hỏi nhưng không
được đưa cô Phương đi quá một ngàu, nếu không sẽ hủy bỏ quyền thăm hỏi.”
Tống Hiểu Phong tuy bất bình nhưng bà đã hạ quyết tâm. Bà cắn môi, dứt khoát ký tên, nhưng nước mắt không ngừng đọng lại nơi khéo mắt, thứ duy nhất
bà không bỏ được chính là con gái bà!
Hoàn thành thủ tục xong, luật sư ra về, để lại căn nhà tĩnh lặng căng thẳng.
Tống Hiểu Phong đau lòng nhìn con gái bà thất thần không biểu cảm, bà định
nói về quan hệ với chồng nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
” Tôi phải đi công ti, mẹ con các người có gì nói thì nói đi! Tôi không
quấy rầy nữa!” Không ngờ Phương Hữu Bang thoải mái mở miệng trước.
Ông chồng vừa mới bước ra khỏi cửa, Tống Hiểu Phong lập tức ngồi cạnh con gái bà, ôm chặt lấy cô.
” Tử Cầm, mẹ là bất đắc dĩ , con đừng hận mẹ!” Bà miễn cưỡng nói ra một câu.
Phương Tử Cầm không trả lời, chỉ ngước một đôi mắt trong sáng lên nhìn mẹ, cô
không hiểu, người làm sai là bố, vì sao mẹ lại không cần cô!
Nhìn thấy khuôn mặt trống rỗng của con gái, Tống Hiểu Phong không chịu nổi
nức nở thành tiếng, nước mắt chảy xuống.” Mẹ rất muốn mang con đi, nhưng bố con không cho, mẹ không có cách nào đưa con đi được!” Bà nghẹn ngào
nói.
Phương Tử Cầm thoáng phục hồi tinh thần lại, cô lập tức ôm
chầm lấy mẹ hoảng sợ nghĩ, từ này về sau cô sẽ phải xa mẹ, sẽ không bao
giờ được nhìn thấy mẹ nữa.
Tống Hiểu Phong áp tay lên má của con
gái bà,” Mẹ về sau sẽ thường xuyên về thăm con, Tử Cầm phải làm một đứa
trẻ ngoan cho mẹ yên tâm, được không?”
Phương Tử Cầm gật đầu, cô
đang định nói gì đó thì người là, a cúc từ ngoài phòng chạy vào nói với
Tống Hiểu Phong:” Phu nhân, bên ngoài có một vị tiên sinh tìm phu nhân,
ông ấy nói sẽ chờ bà ở bên ngoài ạ.”
Sao lại tới nhanh như vậy,
Tống Hiểu Phong kích động nghĩ, bà không muốn để con gái và “ông” gặp
mặt, mà “ông” đúng là thầy dạy vẽ của cô. Hai ba năm nay, chính ông là
người đã kéo bà ra khỏi bóng đen của người chồng phủ lên bà, khiến cho
bà có thể tươi cười trở lại.
Nhưng ở thời điểm nhạy cảm này, thật sự không nên để cho ông và con gái chạm mặt, Tống Hiểu Phong vừa vuốt
mái tóc dài của con gái vừa bất đắc dĩ nói:” Tử Cầm, mẹ đi rồi, con phải nhớ lời mẹ, trở thành một cô gái ngoan.”
Tống Hiểu Phong nhấc
hành lí đã sớm sắp xếp xong lên, lúc đi đến cửa bà không chịu nổi mà
quay đầu lại nhìn con gái lần nữa giống như muốn khắc ghi hình ảnh của
cô trong tim bà, sau đó bà bước khỏi cánh cửa lớn, cũng bước khỏi căn
nhà này.
Phương Tử Cầm thất thần một lúc lâu, cô không thể phản
ứng, tứ chi cứng đờ không thể động đậy; nhưng ngay lập tức giống như bị
đánh một cái, cô bật dậy lên chạy về phía cửa sổ, cô muốn nhìn mẹ thêm
lần nữa.
Cô chỉ thấy một người đàn ông trung niên nho nhã đón lấy hành lí của mẹ đặt vào bên trong xe, sau đó ôm chặt lấy mẹ, hai vai mẹ
run nhè nhẹ như đang khóc, tiếp đó hai người ngồi vào xe từ từ ra khỏi
khuôn viên.
Phương Tử Cầm thất thần nhìn theo bóng dáng chiếc xe
nhỏ dần rồi mất hút; thì ra mẹ đã chọn lựa người đàn ông khác mà vứt bỏ
cô ở đây, bỏ mặc cô.
Cô quay đầu lại nhìn ngôi nhà mà cô đã ở
suốt 12 năm, hiện giờ lại trống rỗng không có lấy một tia ấm áp của một
mái nhà, trong nháy mắt cô hoàn toàn hiểu được thế nào là cô đơn.
Cô gục xuống cửa sổ khóc không thành tiếng, ánh mặt trời sáng lạn xuyên
qua ô cửa chiếu ở thân hình nhỏ xinh run rẩy của cô, nhẹ nhàng phủ lên
cô gái nhỏ tội nghiệp.
Qua hôm nay, cô sẽ không khóc vì bất kì kẻ nào nữa, Phương Tử Cầm tuy nhỏ tuổi nhưng đã có sự lạnh nhạt vô tình,
cô tự thề với lòng mình, cô chính là chủ nhân duy nhất của chính cô, cho dù là ai cũng không thể đoạt đi hạnh phúc của cô! Từ hôm nay trở đi, cô không hề là Phương Tử Cầm như trước nữa, cuộc đời của cô bắt đầu từ hôm nay đã có những biến chuyển rất lớn……
Mười ba năm sau
Mười ba năm sau
Đài Bắc, ngã tư đường xe nối đuôi, bụi mù trong không khí thổi qua từng
trận, thời tiết nóng bức, giao thông tê liệt, tính nhẫn nại của mọi
người hoàn toàn biến mất, dễ nổi nóng.
Phương Tử Cầm ngồi trong
chiếc xe March nhỏ của mình, trong lòng nôn nóng nhìn đèn giao thông,
lại tắc đường, cô nhất định p