
đầu óc anh đã nghĩ đến chỉ vài giây trước.
- Vâng! Tổng giám đốc cũng về trễ quá. Không biết tình hình của giám đốc sao rồi ạ?
- Sẽ sớm quay trở lại công ty thôi.
Thái độ lạnh lùng, hờ hững của ông Sang khiến Tiến Hào khẽ cau mày, nếu anh là con trai ông ấy chắc có lẽ sẽ tủi thân mà chết mất.
- Vâng! Mong là thế. Mấy ngày nay không có giám đốc, công việc của bộ phận chúng tôi cứ loạn cả lên. Anh ấy rất có tài lãnh đạo. Ông thật đáng tự hào vì có một người con trai giỏi như thế.
- Cậu thấy thế à? Còn tôi chẳng thấy có gì đáng tự hào cả. Với tôi, nó còn rất kém cỏi, chưa làm được việc gì nên hồn đâu.
Đôi mắt khó tính của ông Sang khẽ nheo lại, khiến cho những vết chân chim nơi đuôi mắt xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn nhỏ xíu. Trông thật đáng sợ! Trong phút chốc, Tiến Hào cảm thấy ông ấy đang thăm dò điều gì đó ở bản thân, khiến Hào bối rối. Nhưng ngay sau đó, đôi môi ông ta khẽ nhếch lên tạo nên một đường cong khó coi. Một nụ cười có cũng như không. Rồi nhanh chóng bước qua cánh cửa xoay với bộ dạng ngạo nghễ. Bỏ lại Tiến Hào với đôi mắt nhìn xa xăm.
Từ trước đến nay, ông Sang chưa bao giờ hài lòng với bất kì ai trong công ty. Nhưng lẽ nào ngay cả đứa con trai độc nhất vô nhị của mình cũng không ngoại lệ?
Chính vì thế mà các nhân viên trong công ty luôn hạn chế tiếp xúc và làm việc với ông Sang. Riêng chỉ có Tiến Hào luôn tìm cách tiếp cận lão. Từ ngày biết được lão chính là người trực tiếp đẩy gia đình anh đến đường cùng, Tiến Hào luôn quan sát nhất cử nhất động của lão, tìm những điểm yếu cũng như mọi hoạt động của ông tổng giám đốc khép kín này. Chính vì thế Hào đã biết được một số chuyện cần biết. Thời gian qua, Tiến Hào tựa như chiếc kính hiển vi luôn săm soi tìm tung tích của những con virus nhỏ xíu mà mắt thường chẳng bao giờ thấy. Nhưng nói như thế không có nghĩa là những con virus nhỏ li ti không hề tồn tại. Cũng giống như con người dù có khép kín, che đậy tài gioir đến đâu cũng sẽ có ngày bị lộ ra điểm yếu của chính mình.
Và Tiến Hào nghĩ mình đã biết được điểm yếu của ông ta. Liệu cái mà anh đang nắm giữ có thể lấy đi của ông ta tất cả? Trước sau gì, anh nhất định phải tống ông ta vào ngục tù cho những lỗi lầm ông ta gây ra, không chỉ riêng với ba anh mà anh còn rất nhiều người khác. Bởi từ đó đến giờ, ông ta đâu chỉ lợi dụng chức vụ để lừa lọc một mình ba của anh. Ngoài ba ra, vẫn còn rất nhiều người là nạn nhân của ông ấy.
Nhìn theo bóng dáng khuất dần của ông Sang, đôi mắt Tiến Hào bỗng trở nên tối sầm lại. Nhất định anh sẽ tống ông ta vào tù vào một ngày không xa. Anh lấy danh dự ra đảm bảo đấy.
Đọc tiếp Chờ ngày mưa rơi – chương 48.2
CHAP 48 : NHỮNG CÚ SHOCK LIÊN HOÀN (PHẦN 2)
- Tiến Duy! Thấy tôi thế này chắc cậu vui lắm…phải không?
- Không! Không vui chút nào…
Bàn tay men nhẹ theo bức tường trắng lạnh, Bảo Duy chậm rãi đến bên ô cửa sổ, nơi những giọt nắng cuối cùng trong ngày sót lại sau cơn mưa. Ánh hoàng hôn phản chiếu khuôn mặt baby nhưng nó chẳng còn nét “cute” như ngày xưa nữa. Vì giờ đây, khuôn mặt ấy luôn phảng phất những nét buồn vợi, vừa mặc định vừa xa xăm.
- Tôi không biết thứ ấy quan trọng với anh đến mức nào.
Nhưng vì điều đó mà quay sang dằn vặt Thy có vẻ hơi quá đáng.
Giọng điệu Duy có chút nhấn nhá như cố tình đâm khoét sâu hơn vào vết thương vốn đã khó lành của Đăng. Vậy nên đáp lại cậu cũng chỉ là cái mỉm cười nhẹ nhưng đầy vị chua chát.
- Đó là lí do khiến cậu thấy không vui? Không hài lòng với những việc cậu đã làm?
Bảo Duy quay ngoắt người lại, nheo mắt nhìn Đăng với vẻ mặt hoang mang, lẽ nào anh ta đã biết cậu là người đứng sau tất cả?
- Anh nói vậy là ý gì?
- Cậu hiểu theo ý gì thì chính là ý đó. Còn giờ thì ra ngoài đi, đừng làm phiền tôi nữa.
Trái ngược với sự bất ngờ của Bảo Duy, Minh Đăng lười biếng chuyển mình, nằm thẳng và nhắm hờ mắt, chẳng thèm để ý đến cậu nhóc đang đứng ngược chiều nắng. Nhưng chính sự mệt mỏi và thái độ hời hợt của Đăng lúc này đã châm ngòi cho ngọn lửa tức giận, đã bị Bảo Duy kìm nén suốt những ngày qua.Cậu nổi giận nhìn kẻ hời hợt trước mặt bằng đôi mắt bắn lửa, nói liến thoắng.
- Hoàng Minh Đăng!… Anh biết không? Từ trước đến giờ tôi lúc nào cũng muốn giết chết anh. Bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu. Khi mà anh dường như cướp đi tất cả những thứ tốt đẹp mà tôi đang có. Từ gia đình êm ấm cho đến người con gái tôi yêu. Còn tôi thì chẳng làm được gì ngoài việc đứng yên, bất lực nhìn anh lấy đi tất cả. Vậy nên tôi rất thù anh, lúc nào cũng muốn đá văng anh ra khỏi cuộc đời này… Nhưng mà…
Nói đến đây, giọng Bảo Duy bỗng trở nên nghẹn ngào, tựa như có một cục đá nặng trĩu đè lên cuống họng, khiến cho thanh quản cậu thật khó để phát âm ra thành tiếng. Trong lúc Duy chật vật với những cảm xúc tạp nham của bản thân, cậu cũng cảm nhận được đâu đó trong đáy mắt café kia là những tia nhìn đau khổ chẳng kém gì Duy lúc này.