Chồng Tôi Là Một Playboy

Chồng Tôi Là Một Playboy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322972

Bình chọn: 9.5.00/10/297 lượt.

ĩ rồi dắt tay nó cùng cả nhà đi dù chưa biết nên đi đâu

Nó nhìn hắn cười hạnh phúc, tay nó nắm chặt lấy tay hắn, đầu nó tựa vào cánh tay hắn thì thầm nhỏ

- Anh yêu em anh nhỉ?

- Này, đừng tưởng bỡ nghe chưa, tại anh thấy em gào thét tội nghiệp nên nói vậy để em không bị tên giả thú ấy mang đi thôi

- \\"Bỏ vợ tôi ra nghe không hả?\\" ai nói mà ngọt ngào thế hả ông?_nó nhìn ông cười

- Ừ, đến ông nghe con đến phát thích đây nè.

- Em và ông thông đồng với nhau_hắn đỏ mặt

Cả nhà cứ rảo bước trên đường với tầm trạng phấn chấn hẳn lên, mẹ cũng dỡ cái vẻ buồn bã khi nãy và thay vào nụ cười dịu dàng ngày nào. Ba cũng vơi lo lắng đi một chút. Ông thì vẫn vui tính như thường khi. Mỗi người đều bắt đầu rút ra cho mình một chân lí chung rằng\\" Hoàng Nhật gia vẫn chưa lụi tàn khi vẫn còn có nó, còn có nụ cười và tình yêu\\"

- Trước hết chúng ta cần có một mái nhà mới ổn định_mẹ lên tiếng khiến cả nhà im bặt

- Ông còn 500.000 tiền tiêu vặt

- Mẹ gửi tiết kiệm cả nên chắc tài khoản cũng khóa rồi

- Ba có 1000.000 trong người

- Con thì chỉ còn 200.000 thôi_Nhật Phong nói

- Chắc bây giờ ba vẫn chưa kịp khóa tài khoàn của con đâu, con sẽ đến rút hết những gì có thể_nó nói rồi đến quầy ATM bên đường.

Thật may là đúng như dự đoán của nó nhưng nó không hay tiết kiệm nên chỉ có 3000.000 trong tài khoản

- Vậy thì ahy rồi, ta sẽ thuê một căn hộ chung cư khá khá một chút để ở_nó reo lên

- Cần tiết kiệm con à, thuê loại trung bình thôi_ba buồn bã nói

- Vâng ạ

Tối đó, cả nhà trú trong một căn hộ chỉ một phòng, tận trên cao mà lại chẳng có thang máy rất vất vả nhưng đó là giá \\"bèo bọt\\" nhất trong cái thành phố phông hoa này (2500.000đ/ tháng). Số tiền còn lại hơn 2 triệu dùng để mua t vật dụng cần thiết nhất. May là mùa nóng nên chỉ cần sắm 5 cái gối là đủ cho việc ngủ. Còn nấu nướng thì phải thực hiện với bếp củi cho đỡ tốn tiền khiến nhà cả ngày mịt mù khói.

Sáng hôm sau

Ba và mẹ cùng đi xin việc, nó và hắn đến trường, bếp núc giao lại cho ông.

Tại trường học:

Từ sáng sớm cả trường đã ồn ào, náo nhiệt với những chủ đề nóng hổi mới cập nhật và hôm nay tin tức vây quanh báo Kinh tế: \\"Tập đoàn Hoàng Nhật phá sản\\"

- Phá sản rồi sao? Vậy họ sống thế nào?

- Ra đường ở chứ thế nào?

- Họ toàn là tầng lớp thượng lưu giàu có, đột ngột sống với dân đen liệu có chịu nổi không?

- Tội nghiệp hoàng tử

- Nào, nào, im lặng hết coi. Hoàng tử và Ray đến rồi kìa, để họ nghe thấy thì không hay đâu

- À..ừ...biết rồi

Từ khi nó và hắn bước vào trường, không khí im lặng bao trùm lên khắp các ngóc ngách của Trần Quốc Tuấn, mọi người tròn mắt, hết nhìn nó và hắn lại nhìn nhau ngạc nhiên khi thấy cả hai vừa bước ra từ xe buýt. Ô tô mọi ngày đã đi đâu hết rồi.

Vào lớp học, cô giáo bất ngờ chuyển Shin sang A1 và ngồi cạnh nó diều đó tưởng không có gì đặc biệt nhưng lại là lời ngầm giải thích cho sự biến mất của Shin mấy ngày qua.

Tiết học bắt đầu nặng nề và mệt mỏi, ngoài việc học hành, nó và hắn phải đắn đo về các khoảng chi tiêu, và tài chính cho gia đình khi số tiền chỉ còn trên dưới 400.000đ. Với nhiêu đó tiền liệu tháng sau gia đình nó có còn ở được trong căn hộ kia nữa hay không? Trưa về sẽ ăn gì? Ba mẹ đã xin được việc chưa? Mọi thứ cứ quay vòng trong đầu nó và hắn dù trước kia chưa bao giờ họ phải bận tâm đến những chuyện này.

Tan học, khi cả trường đã về hết, lúc này nó với hắn mới dắt nhau từ dãy hành lang ra đến cổng. Ba nó lại xuất hiện và bên cạnh lúc này là Shin

- Con gái, ta có thể cùng con đi ăn trưa không?_ông nói

- Con xin lỗi, cả nhà đang chờ con về, con không đi với ba được._nói rồi nó dắt tay hắn kéo đi.

- Con định sẽ ăn gì vào trưa nay khi số tiền còn lại không nhiều. Những món thường dân con nuốt có vào không hay lại nhịn đói như sáng nay

- ..._nó dừng lại, chẳng thèm ngoảnh mặt nhìn, nói- ông theo dõi tôi?

- Không, không, con hiểu lầm ta rồi, vì quan tâm đến con nên ta mới làm thế_ông giải thích

- Vậy thì từ nay đừng quan tâm đến tôi nữa, xem như không có đứa con này như tôi đi.

- San San, sao con lại nói vậy, con là công chúa duy nhất của Giả gia kia mà, là con gái yêu của ta, không quan tâm mà được à? - Nếu ông thực sự thương yêu tôi thì đã không vì Giả Đông mà gả tôi cho Hoàng Nhật gia, ông còn một cơ hội nữa để bù đắp cho tôi, một cơ hội cuối cùng để ông được thực hiện thiên chức của người cha đối với con gái

- Là gì?

- Là...đừng bao giờ đến làm phiền tôi, phiền Hoàng Nhật gia, hãy coi như đứa con bất hiếu này đã... chết rồi_rảo bước thật nhanh, nó bỏ đi

- San San, vậy con có thể đồng ý với ta một việc được không?_ông nói với theo

- Việc gì?

- Ăn trưa cùng ta, ăn bữa cuối cùng này của 2 cha con


Teya Salat