
br/>
Cái bộ dạng An lê lết trên đường nom mới thật bất hạnh... Như người ko có sức sốg..
- Anh Minh.. Cõng em..
An phụng phịu.
- An nặng lắm, cõng An rồi anh vào viện àk??
- Huhuhuhuhuhu
- Đừng có giả vờ... Ráng đi.
- Huhuhuhuhuhu
- ...
- Huhuhuhuhuhu
- haizzz
- huhuhu...
- Suốt ngày ăn vạ, được rồi lên đây cõng.
- Hahahahahaha zê zê zê..
Minh nhìn cô nhók ko nín nổi cười, An hay làm nũng như thế. Anh cảm thấy thật bình yên. An leo lưng Minh, cô nhóc thích thú như trẻ con vớ được quà...
- An nặng quá, anh ko vác nổi.
Minh vờ làm bộ mặt nhăn nhó..
- kệ Minh... Hahaha..
Họ vừa đi vừa nói chuyện, mặc những ánh mắt tò mò, một chút ghen tị đang đổ dồn vào mình. Im lặng một lúc lâu , An ghé sát tai Minh thì thầm..
- Em thích được anh Minh cõng vậy...
- Hành hạ được người ta nên thích chứ gì?
- Hihihi
- Hi hi hi
- Anh Minh ko dk nhại em...
- Nhại cho bõ ghét.
An chỉ cười toe. Nó thích Minh trêu nó như thế...
- Minh hứa chỉ cõng mỗi An thôi nhá.
- Ờ...
- Ờ gì? Thề đi...
- Ờ thì thề.
- Thề rõ ra...
- Thì anh thề chỉ cõng mỗi An thôi... Anh mà nói điêu người yêu anh chết. Anh mà nói dối hai đầu gối anh nó bằng nhau...
Phập.
- ÁÁÁÁÁÁÁ An làm gì thế , sao cắn vai anh?
- Minh thề thế thì chết em àk...
Minh khúc khích cười... Cô nhóc ngồi đằng sau mặt nhăn nhó... Minh đáng ghét...
Gần 6h tối, lúc này thì trời đã tối thật rồi... Có 2 thân xác mới về đến nhà.
....................................................
....................................................
Phần 2'': Mày phải gọi tao bằng ck.
Về tới nhà, qua loa bữa tối , nó leo phắt lên giường... Ôi thật là vô cùng mệt mỏi...
- Chị An ơi mua kem cho em đi, mẹ hứa mà chả mua gì cả...
- Chị làm j có tiền... Mà mệt lắm... Để mai ckị mua cho.
- Eo chán thế, anh Nam mà có ở đây thì đã mua kem cho em rồi ý.
Ơ... NAM... Nó chợt nhớ ra cả tháng rồi ko nói chuyện với Nam. Nó cũng quên mất, Thằng này cũng chả gọi điện. Hay là còn dỗi? Mà sao giận dai thế, hắn cũng đẹp trai học giỏi bỏ xừ ý, bạn gái kiếm khó gì mà cứ phải giận dỗi như trẻ con. Nó bấm số gọi.
< Lô >
< Sao cả tháng nay ko nói chuyện với tao?>
< Thất tình >
< Her... Khổ lắm tao xin lỗi.>
< Đ' cần.>
Mịa cha cái thằng, ăn nói như đấm vào tai, đã chai mặt đi xin lỗi mà còn thái độ abc, chẹp, ko phải lỗi tại ta thì ta còn lâu mới xin lỗi ý.
< khổ.. Bố xin lỗi mày là tốt lắm rồi đấy, mày đừa là cáu thêm>
< Cáu kệ xác mày,tao mất người yêu , mày đền được ko?>
Ớ... Nó nói thế rồi thì cãi làm sao dk nữa . An dịu giọng.
< Thế giờ tao đền bù cho mày nhá>
< mày định đền bù kiểu gì? >
< Ừm... Rủ mày đi ăn kem nhá.>
< đ' cần.>
< THẾ GIỜ MÀY MUỐN LÀM SAO?>
An hét lớn trong điện thoại.
< Gọi tao là ck đi.>
< ơ... Hả ... Gì? >
< Gọi tao là ck đi.>
....
< Trêu tao hả mày ? >
< Trêu éo gì ? Tao nói thật đấy >
< Mày điên. Anh Minh giết tao>
< Minh là tên bạn trai mày hả?>
< ừ...>
< Tao ko cần biết , tao mặc kệ>
< Mà hết trò hay sao mày bắt tao kêu mày là ck? Đến Minh tao còn ko xưng hô như vậy huống hồ mày>
< Mày quá đáng nhá, mày phá hoại mối tình đầu của tao, xong rồi giờ mày có bạn trai, chà đạp lên nỗi đau của tao, mà tao thì rất yếu đuối và mỏng manh ( ?!) tao ko biết đền bù thiệt hại cho tao đi..>
< Gì??? Nhưng...>
< Tao ko biết... Tại mày màk.. Đền bù thiệt hại đây.. Mày ko thấy áy náy àk? Ko pjết, gọi tao là ck đi ko pjết.>
Trời đất, thằng cha đang ép nó , cái giọng mang tí bi thương ai oán, đang cố gắng đụng chạm đến quả tim nó đây mà, nhỏ này rất hay thương người, thằng bé đang cố cho nó cảm thấy áy náy..
< Mịa thằng điên, ăn nói như trẻ con ấy..>
< Kệ tao trẻ con cũng được... Mày phải cho tao biết mày có chịu gọi ko để tao biết đường sau này khỏi lấy vợ>
Thôi. Phát này là thằng bé đẩy nó vào bước đường cùng rồi. Phát này ko chịu là tiệt giống nhà nó mất. An