
Băng Châu không khỏi bất ngờ trước kết quả đạt được, nàng ta khẽ mỉm cười, một nụ cười của hạnh phúc khi gặp lại bạn cũ.
“ Ta đã làm cho nàng lo lắng, thật có lỗi…” Nàng ta khẽ mỉm cươi, rồi chợt quay sang nhìn An Phong với ánh mắt dò xét mà pha lẫn tò mò “ Vị này là…”
“ Ta là An Phong, Phong Thần và là Thái Tử của Thiên Giới…”
“ Thái Tử?” Nàng ta to mắt bất ngờ, khẽ hơi khụy gối chào An Phong, một hành động vô cùng kính trọng với người có chức quyền cao hơn “Lúc trước ở Thiên Giới, thần vì quá bận nên không thể gặp và trò chuyện với Người mà chỉ có thể thấy người từ xa. Không ngờ người đã lớn nhanh đến vậy rồi, trong Người thật tuấn tú quá, thần xém nữa không nhận ra…”
“ Không sao đâu “ An Phong khẽ mỉm cười, không ngờ Thủy Thần lại phép tắt đến vậy, đúng là không hổ danh một vị thần có tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng chàng chưa bao giờ có ý nghĩ vượt quá tình cảm của mình cho phép, trong tim chàng đã có một bóng hình ngự trị, đó là Kỳ Vy…
“ Ta cần nàng giúp một chuyện… “
Ở đây, An Phong gọi Thủy Thần là “ nàng” có lẽ sẽ có chút rối rắm và hiểu lầm. Nếu như tính về tuổi tác, Thủy Thần vượt xa An Phong, thậm chí có thể tính gần gần với Thiên Đế, nhưng cho dù vậy An Phong không thể gọi Thủy Thần bằng “ tỷ”, vì so với quyền lực, An Phong là người lớn nhất.
Vã lại, ở Thiên Giới, sự trưởng thành không phụ thuộc vào ngoại hình và thời gian tồn tại, mà nó phụ thuộc vào cách nghĩ, nên chia ra “ suy nghĩ trưởng thành” và “ suy nghĩ trẻ con”. Suy cho cùng, bất cứ vị thần nào ở Thiên Giới cũng không khác nhau lắm vế vấn đề này, chỉ trừ cho Thiên Đế và Thiên Mẫu, vì hai người là người tạo ra Thiên Giới, là những người vượt hẳn tất cả các vị Thiên Thần khác về mọi mặt.
“ Thưa Thái Tử! Thần luôn sẵn lòng…” Nàng ta nói rồi chợt ngưng một lát, ngước mặt lên nhìn An Phong rồi nói tiếp “ Có phải là đánh bại Vô Thần?”
“ Đúng vậy…”
Dường như họ đã có cách để đối phó với Vô Thần, vì rõ biết Vô Thần là một tên tham lam, đó là điểm yếu lớn nhất của hắn. Đành phải “ mượn tạm” băng châu.
Như kế hoạch đã định.
An Phong cùng Băng Châu trở lại Thiên Giới.
Chính tay An Phong là người sẽ chạm lấy băng châu và mang đi giải cứu Kỳ Vy. Chàng hiểu rõ băng châu hơn ai hết, chỉ có mình chàng mới có thể chạm được băng châu, huống chi Hỏa Thần mang tính chất trái ngược với băng châu, một là lửa, một lại là băng, hoàn toàn không thể hòa hợp. Quả thật tên Vô Thần này thật là ngu ngốc, chắc hẳn hắn đã quên mất điều này.
Vào một buổi tối đầy sao, mặt trăng đã hiện ra và tròn hơn bao giờ.
Tại gốc cây phía sau nhà Kỳ Vy.
Trên tay An Phong là viên băng châu trong suốt lấp lánh sắc cầu vồng, chàng chìa băng châu ra:
“Nó đây! Khôn hồn thì thả Kỳ Vy ra…”
Chợt thân cây cử động và theo chiều hõm dần, cuối cùng, giờ đây trên thân cây là một cái lỗ to và tối om.
Phía sau An Phong là Băng Châu, nàng ta sẽ đứng ở bên ngoài chờ đợi tin tức, nếu có điều thì bất thường nàng ta sẽ vào giúp An Phong.
Còn Thủy Thần sẽ dùng phép tàn hình cùng An Phong vào đó, vì nàng ta thuộc nước, nên có thể biến mình trong suốt như nước mà khó ai phát hiện ra.
An Phong vội tiến vào bên trong, chợt một lực hút cực mạnh hút lấy chàng xuống bên dưới. Chàng cố giữ bình tĩnh và cố gắng điều khiển tốc độ gió giảm dần.
Cuối cùng trước mặt chàng là Vô Thần, hắn nhìn chàng với ánh mắt vô cùng đắc ý, xung quanh hắn là một ngọn lửa to đang bao trùm cơ thể hắn.
“ Cuối cùng ngươi cũng đã lộ nguyên hình…”
Hắn nhếch miệng cười mà chẳng màng câu nói của An Phong :
“ Ta không ngờ Thái Tử yêu nương tử mình đến vậy…”
Hầu như Vô Thần chẳng mấy nghi ngờ gì, liệu mọi việc có quá đơn giản ? An Phong bắt đầu cảm thấy mọi việc thật sự không ổn. Hắn tin mình thật sự sẽ vì Kỳ Vy mà hoàn toàn nghe theo lời hắn ?
“ Kỳ Vy đâu?”
“ Trước tiên… băng châu ? “ Hắn chìa tay ra và nhìn An Phong với ánh mắt thèm muốn thứ bảo vật của Thiên Giới.
An Phong chợt đưa băng châu ra trước mặt hắn, thứ ánh sáng huyền ảo cứ lắp lánh lắp lánh xém làm hắn hoa mắt. Vô Thần khẽ mỉm cười như rằng hắn đã sắp đạt được mục đích của mình.
Vô Thần hất mặt sang bên kia thì chợt ngọn đuốt gần đó phực lên. An Phong tròn mắt kinh hãi, Kỳ Vy bị Vô Thần trói bằng một sợi dây xích to. Đôi mắt nàng vẫn mở to nhìn An Phong, như thể nàng không thể tin rằng vì nàng, An Phong bất chấp luật trời mà mang băng châu để trao đổi, Kỳ Vy chau mày lắc đầu đau khổ:
“ Đừng…! An Phong, chàng không được làm vậy….”
“ Kỳ Vy…” An Phong khẽ gọi khi nhìn thấy ánh mắt đau đớn của nàng.
Vô Thần như mặc kệ những lời nói của Kỳ Vy dành cho An Phong, đôi mắt hắn vẫn hướng về băng châu.
“ Mau phong ấn hàn băng trên đó…” Câu nói của Vô Thần khiến tim An Phong bắt đầu loạn nhịp, quả đúng không sai. Hắn không hề ngu ngốc như chàng tưởng, hắn rõ bi