XtGem Forum catalog
Cô Dâu Bỏ Trốn

Cô Dâu Bỏ Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328231

Bình chọn: 7.5.00/10/823 lượt.

ao công.

- Chị ơi làm ơn cho em hỏi. Bà chủ và cậu chủ khác sạn này
đang ở đây chứ ạ...??

Chị lao công nhìn Đào từ đầu tới chân. Chị ta nói.

- Em là ai và em hỏi họ làm gì...??

- Em là bạn của cậu chủ khách sạn này. Em hỏi chị vì em
không chắc là cậu ấy có ở đây không thôi...!!

- À. Chị hiểu rồi. Cậu chủ và bà chủ đều ở đây cùng với gia
đình vợ chưa cưới của cậu ấy...!!

Đào tái hết cả mặt. Con nhỏ lắp bắp hỏi tiếp.

- Vợ chưa cưới và gia đình của cô ta cũng ở đây sao...??

Thấy thái độ sợ hãi và ấp úng của Đào. Chị nhân công nghi ngờ
hỏi.

- Em bị làm sao thế...??

Đào lấp liếm.

- Em không sao cả. Chỉ là đầu của em hơi bị choáng váng một
chút thôi. Chị làm ơn nói cho em biết đi....!!

- Thì chị đã nói cho em biết rồi đấy. Họ đều ở cả đây...!!

- Em cám ơn chị....!!

- Không có gì...!!

Chị nhân công bỏ đi. Đào đứng chết lặng một chỗ. Con nhỏ
không thể gặp mặt Duy ở đây nữa rồi. Đào gồng mình lên nghĩ.

- Mình cứ vào khách sạn này thuê ở. Họ làm gì có quyền đuổi
mình vì mình đến đây với tư cách là một vị khách cơ mà. Đúng rồi cứ thế mà
làm...!!

Đào chạy vội ra đường. Con nhỏ vẫy gọi một chiếc xe tắc xi.
Đào bảo anh chàng tài xế.

- Anh làm ơn chạy đến địa chỉ này cho em...!!

Anh chàng tài xế cầm lấy tờ giấy mà Đào đưa. Anh ta gật đầu
nói.

- Được rồi. anh sẽ đưa em đến đó...!!

...................

Duy chờ mãi mà Vân vẫn không chịu gọi điện cho mình. Anh
chàng lẩm bẩm.

- Con nhỏ này định chời trò mất tích với mình hay sao. Được
rồi mình đành phải gọi cho nó vậy...!!

Duy bấm số điện thoại di động của Vân. Vân đang ở trong nhà
vệ sinh nữ của nhà hàng và đang rửa tay ở trong bồn. Chiếc túi quần ngọ nguậy
vì điện thoại rung. Vân lau khô tay rồi mới dám lấy điện thoại ra khỏi túi.

- Anh gọi cho em có gì không...??

- Còn làm gì nữa. Tôi hỏi thăm cô chứ còn làm gì....!!

Vân cười toe toét hỏi.

- Anh không có việc gì làm hay sao...??

- Cô tưởng tôi chỉ ngồi không thôi à. Tôi không nên goi điện
cho cô đúng không...??

- Không phải thế. Em chỉ tò mò thôi...!!

- Được rồi. Cô đang làm gì đấy...??

- Em đang ăn cơm chưa...!!

- Một mình hay với ai...!!

- Cùng với anh Khoa...!!

Vân vừa mới dứt lời. Duy tức giận gắt.

- Cái gì. Tôi đã dặn là cô phải tránh xa đàn ông ra kia
mà...!!

- Em biết thế. Nhưng anh ấy là sếp của em. Chúng em chỉ là bạn
thôi...!!

- Tôi không cần biết anh ta là gì của cô. Cô nên nhớ bây giờ
cô đã có hôn ước với tôi rồi...!!

- Vâng, em nhớ rồi. Anh còn gì dặn dò nữa không...??

- Tôi chỉ cần cô nhớ được đó là tốt rồi. Tôi không còn yêu cầu
nào khác nữa...!!

- Chiều nay em bận việc nên có lẽ buổi tối em mới về được...!!

- Cô bận gì....??

Vân định nói là đi lễ chùa cùng với bà cháu Khoa nhưng con
nhỏ sợ bị Duy la nên nói chớ đi.

- Dạ, chỉ là việc của công ty thôi. Có gì em sẽ gọi điện lại
cho anh sau...!!

- Cô nhớ phải gọi điện thông báo cho tôi đấy. Nếu để tôi phải
gọi cho trước một lần nữa là cô không yên với tôi đâu...!!

- Khổ quá. Anh làm gì mà cứ như là quản gia của em thế. Em
phải có tự do của mình chứ...!!

- Đó là việc của cô. Chào cô...!!

- Vâng. Chào anh...!!

Vân đút điện thoại vào túi quần. Con nhỏ cáu giận nghĩ.

- Tên này càng ngày càng quá đáng. Mình chỉ là bạn của hắn
thôi. Sao hắn dám quản lý từng hành động của mình thế chứ. Hắn đúng là một tên
độc tài...!

Quay lại chiếc bàn lúc nãy. Vân hỏi Khoa.

- Anh đã dùng bữa xong chưa...??

- Xong rồi. Em muốn về công ty luôn hay là đi loanh quanh
đâu đó...??

Vân mỉm cười đáp.

- Lâu rồi em không đến thăm bà nội của anh. Em muốn mua cho
bà một món quà...!!

Khoa lắc đầu nói.

- Điều đó không cần thiết đâu em. Em làm thế có khác sáo quá
không vì dù sao bà nội và anh đã coi em là người nhà rồi còn gì....!!

- Em chỉ là nhân viên của anh thôi. Còn người nhà của anh,
em không dám nhận đâu...!!

Khoa buồn rầu hỏi.

- Em coi anh là người ngoài sao. Vậy trong lòng của em. Anh
là gì...??

Vân thấy câu hỏi của Khoa rất khó trả lời. Vì Vân chưa bao
giờ nghĩ về điều này. Tại sao hôm nay Khoa lại thay đổi thái độ với Vân như thế.

- Điều này có quan trọng với anh lắm không...??

- Tất nhiên là quan trọng rồi. Em hãy thật lòng nói cho anh
biết...!!

- Em xin lỗi vì em chưa bao giờ nghĩ đến điều này và em cũng
không nghĩ anh sẽ hỏi em...!!

- Tại sao...??

- Đơn giản thôi. Vì ngày nào mà chúng ta chẳng cãi nhau, em
làm gì còn thời gian mà nghĩ chứ...!!

- Nếu thế từ nay em hãy nghĩ dần đi là vừa....!!

- Tại sao...??

Khoa bật cười bảo Vân.

- Em đang lặp lại câu hỏi của anh đấy. N