Duck hunt
Cô Dâu Mặc Váy Đen

Cô Dâu Mặc Váy Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323812

Bình chọn: 7.5.00/10/381 lượt.

thì cũng là lúc trên tay
Long xuất hiện thêm hai que kem. Minh Long ngồi phịch xuống ghế và giơ
hai que kem ra.

- Cậu muốn ăm kem nào? Dâu hay vani?

- Mình muốn kem dâu.- Thiên Di cười và chỉ vào que kem màu hồng.

- Vậy hả? Vậy mình sẽ đưa cậu kem vani.

Minh Long nói rồi cười đắc ý. Nhưng chưa hả hê được bao lâu thì bỗng “Á! Đau quá!”. Dưới ánh nắng mặt trời, một bên má của Long bị Thiên Di véo đỏ
bừng.

- Dám trêu mình? Còn không mau trả mình kem dâu.- Thiên Di giả bộ giận dữ nhưng lại bật cười vì vẻ mặt tội nghiệp của Minh Long.

- Đây đây, cậu nhẫn tâm thật.

- Đâu có nhẫn tâm bằng cậu, mình nằm viện bao lâu mới thấy cậu đến thăm.

- Thật ra thì…

- Thì sao?- Thiên Di nheo mắt tỏ vẻ khó hiểu.

- À không sao. Dù gì giờ cậu cũng ở bên cạnh mình, vậy là tốt rồi.

Minh Long nói và quàng tay ôm lấy Thiên Di. Thiên Di cũng không quá để tâm
đến lời nói ban nãy của Minh Long, nó vui vẻ ăn nốt que kem mát lạnh.
Lúc nào cũng vậy, Minh Long luôn làm cho không khí bên cạnh Thiên Di trở nên sôi nổi và đầy màu sắc thế này- một chàng trai rực rỡ và ấm nóng
như mặt trời.

***

Thiên Di đứng dưới chiếc vòi hoa sen,
vừa tắm vừa ngân nga giai điệu của một bài hát quen thuộc. Nước ấm hòa
vào với dòng tâm trạng vui vẻ làm cho Thiên Di thấy thật sự thoải mái và nhẹ nhõm. Bây giờ mọi thứ với Thiên Di đều ổn, sức khỏe của nó sau tai
nạn cũng đã bình phục hơn nhiều. Điều duy nhất làm Thiên Di cảm thấy bận tâm lúc này chính là Mạnh Hoàng. Từ sau khi ở bệnh viện về, Mạnh Hoàng
đã bắt đầu thay đổi so với trước, tính khí đã dễ chịu hơn. Nhưng tất cả
mới chỉ là “bắt đầu” , Hoàng vẫn chưa thật sự mở lòng để đón nhận mọi
người bước vào cuộc sống của mình. Đang miên man suy nghĩ thì tiếng đổ
vỡ phát ra từ phòng của Mạnh Hoàng làm Thiên Di sực tỉnh. Nó lo lắng
không biết chuyện gì đã xảy ra. Thiên Di vội vã mặc đồ và chạy nhanh
sang phòng Mạnh Hoàng. Cảnh tượng hôm nay không khác gì ngày đầu tiên mà Thiên Di đến ngôi biệt thự này, chỉ khác ở chỗ lần này thứ mà Mạnh
Hoàng đập phá không phải bình hoa mà là cốc uống nước.

- Có chuyện gì thế? Anh ổn chứ?

Thiên Di hỏi rồi bước vào phòng. Mạnh Hoàng đang đứng tựa người vào cửa sổ,
bàn tay nắm chặt. Dưới đất, ngoài những mảnh thủy tinh còn có chiếc điện thoại đã vỡ tan tành.

- Không sao, cô ra ngoài đi.

- Thật sự là không sao?

- Tôi đã nói là không sao mà! – Mạnh Hoàng bắt đầu gằn giọng.

- Được rồi, tôi ra đây. Tính khí của anh đúng là khó chịu thật. Có chuyện gì thì đừng nói tôi không quan tâm nhé.

Thiên Di nói rồi bực tức bước ra phía cửa. Bỗng nhiên “Á!” một tiếng, Thiên
Di kêu lên rồi vội ngồi phịch xuống chiếc giường bên cạnh. Thấy vậy,
Mạnh Hoàng liền chạy đến và khẽ nâng bàn chân Thiên Di.

- Cô dẫm vào mảnh thủy tinh rồi. Ngồi yên đợi tôi.

Không đợi Thiên Di trả lời, Mạnh Hoàng liền đứng dậy và đi ra ngoài. Một lát
sau Hoàng trở lại, trên tay là hộp sơ cứu. Mạnh Hoàng ngồi xuống nền nhà định băng vết thương lại cho Thiên Di nhưng nó đã nhanh chóng rút chân
về.

- Cảm ơn, tôi tự làm được.

Mạnh Hoàng ngước mắt lên nhìn Thiên Di rồi thô bạo nắm lấy bàn chân của nó khiến nó khẽ nhăn mặt.

- Không muốn chân mình chịu khổ thì ngồi yên đó đi.

Mạnh Hoàng lạnh lùng nói rồi lấy bông băng từ trong hộp ra, cẩn thận lau nhẹ vết thương. Mặt Thiên Di nóng ran, không khí im lặng lúc này càng làm
nó cảm thấy ngột ngạt. Thiên Di bèn lên tiếng:

- Hình như anh có sở thích là mỗi khi nổi nóng lại đập phá đồ đạc thì phải. Lần này là chuyện gì?

- Cô cũng như những người khác, đều nghĩ tôi rất xấu xa và tồi tệ đúng không?

Mạnh Hoàng không trả lời mà mông lung hỏi lại Thiên Di, giọng nói có chút gì đó chùng xuống. Thiên Di im lặng một lát rồi lên tiếng, từng câu từng
chữ vang lên nhẹ như gió:

- Tôi chưa bao giờ nghĩ anh như vậy, và sự thật thì anh cũng không như vậy. Những gì anh thể hiện không hoàn
toàn giống như con người thật bên trong của anh, anh là người tốt. Như
bây giờ, chẳng phải anh đang giúp đỡ tôi, băng bó cho tôi sao?

Lúc này, cả căn phòng chìm vào yên lặng. Thiên Di nhìn Mạnh Hoàng.Liệu
Hoàng có hiểu những điều mà nó vừa nói, hiểu rằng mình không hề cô đơn?

***

Sáng chủ nhật, đã hơn tám giờ mà Thiên Di vẫn nằm ngủ ngon lành trên chiếc
giường đặt bên cạnh cửa sổ. Vết thương ở chân được Mạnh Hoàng băng bó
cẩn thận khiến nó không hề cảm thấy khó chịu. Chỉ đến khi mùi hương của
những bông hoa trong khu vườn thoang thoảng khắp căn phòng, Thiên Di mới thức giấc. Nó uể oải vươn vai rồi bước vào nhà tắm, một lát sau mới
lững thững đi xuống cầu thang.Vừa đặt chân xuống phòng khách, Thiên Di
bỗng giật nảy người khi nhìn thấy người đang ngồi ở ghế salon – Trần
Bùi, bên cạnh còn có cả Mạnh Hoàng.

- Chào buổi sáng, Thiên Di. – Bác Trần mỉm cười.

Thiên Di lúng túng cúi đầu. Nó thầm nguyền rủa mình vì đã xuất hiện