
ằng do cô quá sợ hãi mới khóc.
Tâm Oanh vô lực ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt lo lắng của Thiếu Kỳ.
“Anh hai....”
Thiếu Kỳ không nói lời nào, bước vào bế cô ra ngoài.
“Không sao, đừng sợ, không sao rồi.”
Anh vỗ nhẹ vai cô, thanh âm dịu dàng khiến cho những người có mặt ở đây bị dọa đến hóa đá, động cũng không dám.
“Anh hai...”Cô ôm chặt Thiếu Kỳ, trốn trong ngực anh khóc nấc lên giống như đứa bé bị lạc đường khát khao hơi ấm từ anh.
Thiếu Kỳ vỗ nhẹ lưng cô, thấp giọng an ủi lộ ra nụ cười yên tâm. Hành động này không chỉ làm cho nhân viên có mặt ở đây kinh ngạc mà cả Bạch Phong Di đi theo sau cũng giật mình, ngây người.
Lúc cô vừa mới lên đang định tìm Thiếu Kỳ nhưng chưa kịp mở lời thì Thiếu Kỳ sau khi phát hiện em gái mình bị nhốt trong thang máy đã lập tức lo lắng xông ra ngoài, không nhìn cô đến một lần.
Khi mới quen, cô biết anh có một em gái, lúc hai người gặp nhau chủ đề chỉ luôn xoay quanh em gái anh. Có vấn đề gì phải đi trước thì cũng là vì cô ấy, cô gái này đối với cô mà nói đã quen đến không thể quen hơn.
Cô vẫn không hiểu tại sao anh lại coi trọng em gái mình đến thế nhưng hôm nay lúc nhìn thấy cô gái đó chính là cô bé vừa nãy ngồi ăn quà vặt dưới quầy, cô kinh ngạc phát hiện cô bé này có nét giống mình chính là cặp mắt to linh hoạt kia không giống.
Mà hiện tại nhìn thấy hành động vừa dịu dàng vừa cẩn thận che chở cô gái trong ngực của anh....
Theo Thiếu Kỳ lâu như vậy, anh vẫn luôn lạnh nhạt đối với mình cho dù biết cô yêu anh nhưng anh vẫn lạnh lùng làm người ta chùn bước...Cô cứ tưởng rằng tính anh trời sinh như thế song hiện giờ....Anh chưa từng đối xử với cô như vậy....Chỉ có cô ấy....Em gái trong miệng anh lớn lên giống cô...
Bạch Phong Di đột nhiên sợ hãi đưa tay bịt miệng, trong mắt hiện rõ bi thương. Không phải cô bé kia giống mình, là mình giống cô ấy...Từ đầu đến cuối, nguyên nhân Thiếu Kỳ giữ cô lại bởi vì cô giống em gái anh mà cô chẳng qua chỉ là thế thân mà thôi.
Anh yêu cô bé đó, yêu em gái mình...Thật buồn cười làm sao.
“Tôi còn tưởng rằng mình là đặc biệt, còn tưởng rằng anh ấy phát hiện ra tình cảm của tôi....” Cô bất đắc dĩ cười khổ, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Tất cả là do tự mình đa tình...Cô thắng được kẻ khác nhưng không thắng nổi cô gái kia...
“Hình như cô đã phát hiện ra.” Cùng theo Thiếu Kỳ đi xuống, Hoa Vĩ Sinh đi đến bên cạnh, nhìn cô rơi lệ.
“Hoa tiên sinh...” Cô thương tâm gật đầu, cuối cùng cũng chấp nhận cho dù cô theo Thiếu Kỳ cả đời, anh sẽ vĩnh viễn không yêu mình.
“Nếu như cô quyết định buông tay, tổng giám đốc sẽ không giữ cô.” Đây là sự thật, cách nói chuyện của Hoa Vĩ Sinh đều giống với Thiếu Kỳ, không chút nể mặt, trực tiếp rõ ràng.
“Nhưng mà, hai người là...Anh em mà...”
“Không phải anh em ruột. Tiểu Oanh là con nuôi.”
“Không phải là anh em...Thật không? Vì vậy, tôi ngay cả một chút cơ hội đều không có...” Cô lạc lõng cười, điều này chứng tỏ cô hoàn toàn không còn hy vọng.
“Tổng giám đốc phát hiện tình cảm của mình với Tiểu Oanh chỉ là chuyện sớm hay muộn, tôi hy vọng cô có thể rời đi. Tiểu Oanh từ nhỏ đã đơn thuần, cô có thể nhìn ra được cô ấy không hề có bất kỳ tâm cơ gì, không biết thương tổn người khác tựa như một tờ giấy trắng.”
Cho nên anh không cho phép bất cứ ai thương tổn cô ngay cả tổng giám đốc cũng vậy.
“Anh...Yêu cô ấy?” Bạch Phong Di kinh ngạc ngẩng đầu.
“Yêu? Tất nhiên, một cô gái tốt đẹp như thế ai mà không yêu.” Hoa Vĩ Sinh khẽ cười, trả lời.
Nhân viên đứng bên cạnh tổng giám đốc và Tâm Oanh, lo lắng của mỗi người đều phát ra từ nội tâm có thể nhìn ra được mọi người là thật sự thích Tâm Oanh. Cô dùng sự chân thật cùng thân thiện để chinh phục lòng người.
“Cô ấy thật hạnh phúc.” Bạch Phong Di nhận thua, không, không nên nói nhận thua vì cô từ đầu đến cuối đều chưa từng thắng.
“Giúp tôi nói lời tạm biệt với Thiếu Kỳ.” Cô lau đi nước mắt trên mặt, hướng về phía Hoa Vĩ Sinh khẽ cười.
Bạch Phong Di nhìn Thiếu Kỳ một cái thật lâu, anh ôm chặt cô bé kia trong ngực giống như sợ cô sẽ chạy trốn mất. Cô chẳng hề lưu luyến xoay người rời đi, trừ Hoa Vĩ Sinh thì không ai phát hiện ra.
“Yêu cô ấy sao?” Hoa Vĩ Sinh khẽ hỏi.
“Đúng vậy, vô cùng yêu...Cho nên tôi mới phải quay lại...Muốn nhìn xem cô ấy có hạnh phúc, có sống tốt hay không...”
Sau khi xảy ra sự kiện bị nhốt trong thang máy, Thiếu Kỳ vì chuyện công ty mà phải đi công tác, anh vốn muốn mang Tâm Oanh theo nhưng vì chuyện đó mà cô bị kinh sợ nên đành thôi.
Ngày thứ tư sau chuyện đó, Thiếu Kỳ vẫn chưa trở về, Tâm Oanh chán nản nằm trên giường, mờ mịt nhìn trần nhà. Mấy ngày nay, cô luôn tránh nhận điện thoại của Thiếu Kỳ, nếu nhận thì dù anh có hỏi thăm, lo lắng đến thế nào cô vẫn cứ trốn tránh không nói, qua loa chấm dứt cuộc trò chuyện.
Cô trở nên thật