Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cô Em Gái Bảo Bối

Cô Em Gái Bảo Bối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322745

Bình chọn: 7.00/10/274 lượt.

ắm chặt trong tay, không khỏi nhìn nhau một cái. 

Đáng yêu? 

Lời như thế thật phát ra từ trong miệng con trai?



 "Tiểu. . . . . . Tiểu Oanh đúng không? Cháu xác định Thiếu Kỳ nói búp bê của cháu đáng yêu sao?" Mặc Kính Viễn ngờ vực hỏi lại lần nữa. 

"Dạ!" Lương Tâm Oanh nhìn Mặc Thiếu Kỳ đang đứng ở phía sau, dùng sức gật đầu khẳng định."Anh Thiếu Kỳ nói búp bê của Tiểu Oanh vừa đáng yêu, lại vừa xinh đẹp." 

Ngày này cần phải ăn mừng rồi. Mặc Kính Viễn nhíu mày, nhìn về phía con trai không nói một lời. 

"Được rồi! Nếu không có chuyện gì là tốt." Lão viện trưởng cười nói. 

Mới vừa rồi có đứa bé chạy vào, nói Tiểu Oanh bị khi dễ. Sau đó liền chạy đi, làm hại mọi người lo lắng phải chạy chung quanh tìm người. Hiện tại không có việc gì là tốt rồi. 

"Vậy chúng ta cũng nên quay về." Mặc Kính Viễn nói. 

"Đúng vậy! Bọn nhỏ bận rộn cả ngày, chắc hẳn cũng đã mệt." Giang Tình nói. 

"Được rồi! Vậy lúc các con trở về phải cẩn thận một chút." Lão viện trưởng gật đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn Mặc Kính Viễn. 

"Viện trưởng mụ mụ, bất cứ lúc nào người muốn, con đều sẽ trở lại thăm người mà. Còn nữa, ngày mai con sẽ phái người tới xem xét nơi này rồi sửa sang lại một phen. Chuyện đất đai Người cũng đừng lo lắng, hôm nay con sẽ đem nó mua lại." Mặc Kính Viễn nở một nụ cười trấn an lão viên trưởng, khiến bà an tâm. 

"Thiếu Kỳ, đi thôi!" Sau khi hướng Lão Viện Trưởng phất phất tay, Giang Tình gọi con trai vẫn đứng ở phía sau. 

Mặc Thiếu Kỳ vừa đi, vừa quay đầu lại nhìn Lương Tâm Oanh được Lão Viện Trưởng dắt tay. Cô bé đô đô cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt tràn đầy sự luyến tiếc không nỡ rời xa. 

"Tiểu Oanh, con không muốn chào tạm biệt Thiếu Kỳ sao?" Lão viện trưởng phát hiện vành mắt cô bé hồng hồng, ánh mắt lưu luyến nhìn theo bóng dáng của Mặc Thiếu kỳ. 

"Muốn." Bé buông tay ra, hướng Mặc Thiếu Kỳ chạy tới. 

"Anh Thiếu Kỳ, chờ một chút." Bé cảm thấy anh Thiếu Kỳ rất tốt, muốn cùng anh Thiếu Kỳ ở cũng một chỗ, cùng nhau chơi đùa. Thế nhưng anh Thiếu Kỳ lại muốn đi. 

Mặc Thiếu Kỳ nghe tiếng cô bé gọi, liền dừng bước. 

"Ai u!" Tâm Oanh chạy quá nhanh, không chú ý tới chỗ mặt đất nhô ra, cả người ngã nhào trên đất. 

Mặc Thiếu Kỳ thấy thế, không nói hai lời xông lại đỡ cô bé dậy, phủi phủi vết bẩn trên người cô bé. Sau đó còn kiểm tra cô bé có bị thương hay không? 

"Chạy chậm một chút, ngã sẽ rất đau ." Cậu lên tiếng nhắc nhở, khiến Mặc Kính Viễn cùng Giang Tình trợn to hai mắt, giật mình há miệng. 

Này. . . . . . Đây là con trai của bọn họ sao? Lúc nào thì nó trở nên ôn nhu săn sóc như vậy? Còn quan tâm một bé gái mới vừa gặp mặt. 

Lương Tâm Oanh mặt uất ức đô đô miệng, đôi mắt to vô tội bị nước mắt thấm ướt, nhưng bé lại dũng cảm không để cho mình rơi lệ. 

"Anh Thiếu Kỳ. . . . . . Anh phải về nhà hả? Tiểu Oanh muốn cùng anh Thiếu Kỳ chơi đùa." Cô bé kéo ống tay áo cậu, nhìn cậu một cách đáng thương. 

Mặc Thiếu Kỳ đưa tay sửa lại cái nơ nhỏ hình bướm trên đầu cô bé, khóe miệng khẽ giương lên. 

"Ta mỗi ngày đều sẽ đến chơi với ngươi." Cậu không biết mình tại sao lại nói như thế? Chỉ nghĩ muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy sự hoạt bát, đáng yêu của cô bé, liền đưa ra quyết định như vậy. 

Giang Tình nghe con trai nói, không khỏi hít một ngum khí lạnh. 

Lần này bọn họ thật xác định, tiểu tử trước mắt không phải là con trai của mình. 

Chơi? Tiểu tử này cũng biết cái gì gọi là chơi? Ngoại trừ sách vở, sợ rằng không có bất kỳ vật gì có thể hấp dẫn sự chú ý của nó. Nhưng bây giờ lại xảy ra chyện kỳ quái như vậy. . . . . . 

"Có thật không? Anh Thiếu Kỳ ở lại với Tiểu Oanh, là có thể chơi với Tiểu Oanh rồi." Cô bé vừa nói xong, đôi tay liền kéo lấy tay Mặc Thiếu Kỳ thật chặt, không muốn buông ra. 

Bé rất thích anh Thiếu Kỳ. Mới vừa rồi, bé còn phát hiện anh Thiếu Kỳ cười với bé nha! 

"Tiểu Oanh, không được tùy hứng như vậy.” Tuệ Tuệ - cũng là nhân viên xã công mặt áy náy đi đến phía trước, nhăn mày lại nhìn Tâm Oanh. Cô không hiểu tại sao Tiểu Oanh luôn ngoan ngoãn, hiểu lòng người lại hành động như vậy? 

Thật vất vả mới có thể kéo tay cô bé ra khỏi người Mặc Thiếu Kỳ, trong mắt Tâm Oanh đong đầy nước mắt. 

"Mọi ngươi đi nhanh đi! Con bé này hôm nay không biết bị làm sao nữa? Trước giờ nó chưa bao giờ hành động như vậy, thật xin lỗi." Tuệ Tuệ xin lỗi. 

"Không sao." Mực Kính Viễn cười xòa. Hắn đưa tay khoác vai con trai, cùng nhau đi tới cửa chính. 

Cho đến khi đã ngồi lên xe, Mặc Thiếu Kỳ vẫn quay đầu nhìn người ngoài cửa xe như cũ. 

Xe chậm rãi khởi động, Tâm Oanh đột nhiên tránh thoát khỏi tay Tuệ Tuệ, xông về phía trước. 

"Anh Thiếu Kỳ ——" Cô bé cật lực đuổi theo xe. Giọng nói non nớt ngọt ngào không ngừng kêu tên cậu. 

Mặc Thiếu Kỳ nhìn Tâm Oanh đang đuổi theo phía sau xe, tâm như bị nhéo chặt lại