
cơ mà.
Tiểu Tiên khẽ À lên một tiếng rồi khẽ nhếch mép cười. Hóa ra chàng trai này vẫn chưa biết gì về việc chính cô cũng là một tay trong vụ đó.
- Tôi không cần tiền của anh hay nói trắng ra tôi làm vậy chỉ là bị lương tâm vò xé thôi vì thực sự chính tôi là người đã dụ bạn ấy vào tròng. Anh hiểu chứ? – Cô nàng tự tin đáp lại.
Một thoáng ngạc nhiên chạy rượt qua khuôn mặt của chàng trai đối diện. Hắn ta nhíu mày:
- Thật chứ?
- Anh nghĩ tôi ngu đến mức nói dối chuyện đó để bị đánh hả? – Nỗi sợ hãi lại ùa lấy trái tim nhỏ. Cô khẽ rùng mình và bước lùi.
Tất cả những hành động đó đều không thể qua khỏi mắt hắn. Chỉ nhìn cô gái với vẻ mặt cảm thương rồi lại nở nụ cười nửa miệng:
- Cô nói cũng đúng nhưng…tôi sẽ không đánh cô. Đi đi và đừng để tôi nhìn thấy cô lần thứ hai.
Nói rồi, hắn bỏ đi để lại cô với nụ cười thật ấm lòng. Thế là cô nàng có thể bình an được rồi… Thần chết đã bỏ qua cô.
Tạp chí Zagazine
- Cười lên rồi sẽ gặp hên :”)
- Chết sớm đầu thai sớm :”)
Trả Lời Với Trích Dẫn Trả Lời Với Trích Dẫn
08-05-2011, 12:03 #2033
lambangdi1997′s Avatar
lambangdi1997
lambangdi1997 hiện đang offline CTV Zagazine
Gửi tin nhắn qua Yahoo chát tới lambangdi1997
Tham gia
07-12-2010
Đến từ
Big Family :”)
Bài gởi
1,436
Mặc định
Chap 79
- Tôi còn bao nhiêu ngày nữa? – Ông Lâm nhìn vị bác sĩ già bằng ánh mắt thống thiết.
- Chưa biết chính xác nhưng… ngài vẫn nên chuẩn bị tinh thần. – Vị bác sĩ thở dài rồi rời bước khỏi thư phòng.
- Ta thì có gì để chuẩn bị cơ chứ? – Ông Lâm thì thầm với chính bản thân mình rồi quay lại nhìn khung ảnh trên bàn làm việc, cười nói – Ta sắp đi rồi, chẳng lẽ bà vẫn không thể tha thứ cho ta sao?
- Ông ơi ông. – Nó hốt hoảng chạy vào phòng ông.
- Có chuyện gì sao? – Ông Lâm vội vàng đứng bật dậy.
- Ông theo cháu, nhanh ông. – Nó chạy lại và kéo ông Lâm đi ra phòng khách. Tay cầm cái điện thoại và mỉm cười tinh nghịch. – Ông có điện thoại ạ.
- Xời, làm ta tưởng cháy nhà. – Ông Lâm cốc đầu nó rồi vui vẻ cầm điện thoại.
- Alo. – Giọng ông trầm ấm.
-…. – Đầu dây bên kia im lặng.
- Ai vậy? Khụ…khụ… – Ông nhíu mày rồi đặt tay lên cổ, ho nặng nề.
- <Ông vẫn khỏe chứ?>
Giọng nói không thể lẫn vào đâu được. Ông nhìn nó đang cười đầy gian xảo rồi lại lắp bắp.
- Bà… bà… Tôi có nhầm không? Là bà gọi cho tôi sao? – Nó đứng gần nên có thể nhìn thấy rõ những giọt nước mắt long lanh trên khóe mắt đầy những nếp nhăn của ông.
-
- Không. Nghe được giọng bà thì tôi có chết cũng mãn nguyện. – Ông Lâm thốt lên đầy vui sướng.
-
- Tôi xin lỗi. – Ông quay sang nhìn cô cháu dâu bằng ánh mắt khó hiểu khiến nó không khỏi bàng hoàng. Nó không giỏi giải mã ánh mắt của người khác mà.
-
- Tôi biết. Bà sẽ không bao giờ tự động muốn gặp tôi.
-
- Không, chính tôi mới là người gây ra tất cả. Cảm ơn bà vì đã chịu nói chuyện với tôi.
Nó nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của ông nội, trong lòng gợn lên một niềm vui nho nhỏ. Nó không biết vì sao ông bà không sống chung cùng nhau. Nó không biết vì sao bà là giận ông, càng không biết vì sao bà lại không muốn gặp ông. Nhưng có một điều nó chắc chắn là mình biết rõ, đó là ông bà chưa bao giờ… hết yêu, chưa bao giờ thôi dõi mắt theo một người.
Có lẽ người ta nói đúng. Người ngoài cuộc luôn là người sáng suốt nhất, mặc dù người ngoài cuộc chưa hẳn là người biết nhiều nhất.
~oOo~
Nó mân mê quyển lịch để bàn và chợt Á lên một tiếng. Tay nó chạm nhẹ lên cái gạch bằng mực đỏ trên lịch. Hôm nay là ngày… một ngày đặc biệt.
Nghĩ ngợi một hồi, nó rút điện thoại ra và bấm số.
-
- Bà à. Cháu Lam Bình đây ạ. – Nó cười toe.
-
- Hì. Bà biết hôm nay là ngày gì chứ ạ? – Nó chớp mắt.
-
- Ây da. Hôm nay là sinh nhật ông. Ông không có thói quen tổ chức tiệc mừng thọ đâu ạ.
- <À!>
- À là sao ạ? – Nó thắc mắc.
-
- Hơ… vâng ạ. Cháu muốn bà gọi điện chúc mừng sinh nhật ông. Chắc ông sẽ vui lắm ạ. – Nó tưởng tượng cả một viễn cảnh trong đầu.
- <…>
- Bà ơi. – Nó gọi khẽ khi không thấy tín hiệu trả lời.
-