
vậy? – Nó phát hoảng trước chuỗi hành động kì quặc của chồng tương lai.
- Cô không đáng để tôi phải “làm cái trò gì đâu” – Cậu nhếch mép rồi nói tiếp – Tôi muốn tôi với cô….kí hợp đồng.
- Kí hợp đồng? – Nó mắt chữ A mồm chữ O.
- Hợp đồng tình yêu.
- HỢP ĐỒNG TÌNH YÊU? – Mắt chữ A mồm chữ O
- Tôi không ngại thú thật với cô rằng tôi đã có người yêu rồi. Tôi không muốn vì cuộc hôn nhân không đáng có này mà tôi và cô ấy phải chia tay…. – Lâm Duy trút bầu tâm sự.
Cậu cứ nghĩ rằng khi nghe cậu nói xong, nó sẽ ngồi bệt xuống nhà mà khóc, mà oán trách cậu sao lại nỡ đối xử với nó như vậy. Nhưng cậu vừa dứt lời thì nó đã cười vang như trúng xổ số vậy:
- Hay! Trò này hay đấy! Dù sao tôi cũng không muốn sống cả đời với một người như anh.
Câu cuối có vẻ hơi xúc phạm một chút nhưng chỉ cần nó đồng ý là đủ rồi.
Nói là làm, Lâm Duy lôi đâu ra một bản hợp đồng có lẽ đã được soạn trước.
- Nè, cô đọc xem có thiếu gì nữa không. – Cậu chìa tờ giấy trước mặt nó.
HỢP ĐỒNG TÌNH YÊU BA THÁNG.
BÊN A: LAM BÌNH.
BÊN B: LÂM DUY.
Bản hợp đồng này có hiệu lực 3 tháng kể từ ngày kí kết.
Cả hai bên có nhiện vụ thực hiện những điều khoản sau:
Điều 1: Không được cho ai biết về sự xuất hiện của bản hợp đồng.
Điều 2: Không được tiết lộ cho bất kì ai về quan hệ giữa hai bên.
Điều 3: Không được xâm phạm cũng như là phải tôn trọng cách sống và đời tư của đối phương.
Điều 4: Trong thời gian hợp đồng, không được yêu đối phương.
Điều 5: Không được làm gì bất lợi cho tình yêu của bên B
Điều 6: Ngày này ba tháng sau, bên A sẽ phải rời khỏi căn nhà này và hai bên xem nhau như người xa lạ. – Thế nào? Ok chứ? – Lâm Duy tò mò hỏi.
- Umk…Sẽ được nếu anh viết vào đây thêm một điều khoản nữa.
- Ý cô là sao? – Lâm Duy ngạc nhiên.
- Điều 7: Mỗi tuần bên B có nhiệm vụ là thực hiện một yêu cầu của bên A.
- Cô có biết chữ “Mơ” viết thế nào không hả? Nghĩ sao bảo tôi làm theo lời cô. Xin lỗi! Tôi không phải là Cháu ngoan Bác Hồ – Lâm Duy giãy nảy.
- Thế thì thôi, xem như tôi chưa nói gì. Dù sao bản hợp đồng này được kí kết cũng vì quyền lợi của anh cơ mà! – Nó toan bước đi.
- Khoan đã… Thôi được rồi, thêm thì thêm. Nhưng cô không được bắt tôi làm osin hay đại loại là như thế đâu nhé! – Lâm Duy bực mình.
- Xời! Có osin như anh chắc tôi chết sớm quá!
“Roẹt…roẹt….” Tiếng kí giấy vang vọng khắp căn phòng nhỏ.
- Bản hợp đồng này sẽ có hiệu lực từ ngày mai đấy. – Lâm Duy vẫn không quên dặn nó trước khi bị đuổi ra khỏi phong.
- Phiền phức quá! Anh làm tôi mất ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ rồi đấy. – Nó cằn nhằn – Oáp!….
Tối hôm đó, tại phòng khách nhà hộ Lâm.
- Anh đang làm gì vậy? – Nó ngồi xuống sofa khẽ hỏi nhưng vẫn không có tiếng ai trả lời (giả lơ đây mà!)
Lâm Duy ngồi yên lặng như một tảng băng trước màn hình ti vi, tay cầm điều khiển, tay chống lên thành ghế, ra vẻ không để ý đến mọi chuyện xung quanh.
- Chà! Thiên Kỳ là một cô gái xinh đẹp, được xem là hotgirl của BFM, cô ấy lại rất thông minh nữa chứ. Cô ấy rất tốt….. Bla…bla…… – Nó nói như muốn trêu tức Lâm Duy.
Lâm Duy vẫn yên lặng dù cho những lời nói của nó làm cậu cảm thấy khó chịu. Còn nó, được đà, nó lởn vởn quanh Lâm Duy và luyên thuyên mãi về Thiên Kỳ:
- Cô ấy là một cô gái “lí tưởng”. Ai mà lấy cô ấy chắc phải tu mấy kiếp mới được. Mà tại sao một người có thể xem là hoàn hỏa như cô ấy lại quen với một tên cù lần như anh nhỉ?
“RẦM” Lâm Duy ném cái điều khiển trên tay xuống sàn nhà với nỗi tức giận trào dâng đến tận…ngọn tóc.
Không nói gì, cậu lặng lẽ bước lên phòng. “RẦM” Tiếng cửa phòng đóng sập lại, phía sau là một con người với hai ống khói bốc hơi ngùn ngụt.
Còn nó, nó khẽ cười vì….trêu tức được tên chồng đáng ghét của mình.
================================
Gió lay lay những bông hoa nhỏ xinh, cuốn hương hoa nhài bay vào căn phòng nhỏ…. Nó vươn vai chào ngày mới.
“Không biết tên chồng hắc ám đó đã dậy chưa? Chắc giờ này đang còn ngủ nướng. Hì hì!” Nó khẽ cười với suy nghĩ của mình. Sở dĩ nó dậy sớm chỉ là để cho Lâm Duy tâm phục khẩu phục với “tài nghệ” của mình.
Nó nhanh nhẩu bước xuống phòng ăn.
- Chào cả nhà!…Á! Sao anh lại ở đây? Tôi tưởng anh còn ngủ chứ? – Nó giật mình khi thấy Lâm Duy lù lù một đống ở bàn ăn.
- Cô tưởng ai cũng như cô chắc? – Nhếch mép – Đã dậy muộn lại còn cằn nhằn.
- Hai đứa mang cái này đến biếu bà, tiện thể ghé đâu ăn sáng luôn, mẹ quên chuẩn bị rồi. – Mẹ chồng nó cười xòa rồi đưa cho… vợ chồng nó cái gói được bao bọc rất cẩn thận.
- Cô đi nhanh nhanh cho tôi nhờ, bộ chân cô bằng sắt nên không nhấc nổi hả? – Lâm Duy hét và bấm còi xe inh ỏi.
- Không thấy tôi đang đi đây à? – Lại cằn nhằn.
Chiếc xe từ từ lăn bánh rồi khuất d