
>- Huh? – Con nhóc nhìn Jun khó hiểu.
- Làm gì ở nhà tôi?
- Bạn muốn đuổi tôi? – Con nhóc nhíu mày.
- Tôi… – Cậu chưa kịp nói hết câu thì bé Jen đã chạy đếnn cắt ngang.
- Anh Jun, em mời chị Di đến nấu ăn mà!
- Anh cũng nấu được mà bé? – Jun biện minh.
- Vâng, anh nấu được mà ăn xong là em nhập viện gần tháng trời luôn à. – Jen mỉa mai làm Jun đỏ mặt.
- Jen! – Jun hạ giọng sau khi lấy lại được bình tĩnh – Anh là anh hai em hay chị ấy là chị hai em vậy? Sao lại đi bênh vực người ngoài?
- Người ngoài đâu, một nhà mà! Thôi, anh em mình ra ngoài để chị Di nấu ăn. – Jen kéo ông anh trai ra ngoài để lại con nhóc khúc khích cười trong bếp. Quả thật mỗi lần Jen xuất hiện, con nhóc luôn có thể cười như chưa bao giờ được cười. Con bé Jen đúng là một thiên thần.
- Ngon thật! – Jen suýt xoa.
- Bình thường! Chẳng là gì so với nhà hàng. – Jun nhếch mép phán làm con nhóc hơi tức.
- Jen thấy ngon là được. – Jen cười cười.
- Ăn ít thôi , kẻo nhà hết thuốc đau bụng rồi! – Jun liếc xéo con nhóc.
- Này sao bạn cứ thích gây với tôi hoài vậy? – Con nhóc nhìn Jun khó chịu rồi quay sang cười với Jen – Ăn đi nhóc!
- Chị ở lại đây luôn đi! – Jen níu áo con nhóc ko buông.
- Jen ngoan, chị về kẻo ở lại ko khéo đêm nay có kẻ ám sát chị ko chừng.
- Bạn nói ai đấy? – Jun khó chịu.
- Trúng ai thì trúng! – Con nhóc vẫy tay chào rồi bước lên taxi.
- Sao lại nhìn anh hai như vậy? – Jun nhìn cô em gái khó tính đang lườm nguýt đủ kiểu.
- Tại anh hai mà chị Di về rồi kìa, bữa sau ko cho anh vào nhà luôn. – Con bé ngúng nguẩy bỏ lên phòng. Jun chép miệng rồi thở dài não nề. Ko hiểu sao cứ muốn chọc tức con nhóc thế ko biết.
=~=~=~=
- Hắt xì!
- Anh cảm nặng rồi! – Hoài An ngồi xuống cạnh Key.
- Sao em lại ở đây? – Key giật mình.
- Vì ở đây có anh. – Hoài An cười tinh nghịch. Nắng đùa giỡn trên mái tóc màu hạt dẻ của cô bé. – Nè!
- Gì đây? – Key hỏi.
- Thuốc cảm. – Cô bé nhún vai rồi dúi lọ thuốc vào tay Key. – Lần sau cẩn thận nhé, ko phải ai cũng tốt bụng đưa thuốc cảm cho anh như em đâu – Nháy mắt rồi bỏ đi.
*~*~*
“Anh đỡ hơn chưa?”
Send…..
Hoài An cất điện thoại rồi thở dài. Bỗng âm báo tin nhắn vang lên, chữ KEY to đùng giữa màn hình làm cô bé vui sướng đến tột cùng.
“Cũng khá rồi!”
“Cảm ơn anh!”
Send….
“Why? Anh có làm gì đâu?”
“Vì đã trả lời tin nhắn của em”
Send…
Ở một nơi nào đó, có một cô gái đang thích thú với những mộng mơ của tuổi mới lớn, trên tay cô bé, một nhành hoa sữa trắng tin khôi đang lay động nhẹ dưới ánh nắng chiều.
Và cũng một nơi nào đó, một chàng trai sững sốt nhưng rồi cùng thản nhiên để một nét vui thoáng qua khuôn mặt. Trên môi cậu xuất hiện một nụ cười.
=========================
Nó và Lâm Duy bước chân vào nhà cũng là lúc ánh nắng tắt hẳn ở phía tây chân trời.
- Chào ông! Chào pama ạ! – Cả hai đồng thanh.
- Chào hai cháu! Vui chứ? – Ông nội ân cần hỏi.
- Vâng. – Cùng cười trừ rồi cùng bước về phòng.
Nó mệt lử và nằm bẹp ra giường.
- Ôi chiếc giường yêu quý, tau đã nhớ mày đến chừng nào! – Nó rên rỉ rồi chìm luôn và giấc ngủ ngon lành.
Một tuần quá ngắn ngủi cho những cảm giác hạnh phúc đã trôi qua, những chuỗi ngày mới lại bắt đầu và bắt đầu từ một giấc ngủ, một giấc mơ, mơ về một cánh đồng lau trắng xóa….
===============================
- Em muốn anh giúp một việc! – Hoài An từ đâu chạy đến níu tay Key.
- Việc gì? – Cậu bất đắc dĩ đáp lại.
- Đứng yên! – Nói rồi, cô bé nhướn người và nghiêng đầu, cười thật tươi bên cạnh Key.
“Tách”
Ánh sáng nhỏ xoẹt qua khuôn mặt ngơ ngác của cậu.
- Cảm ơn nha! Anh rất ăn ảnh đấy! – Hoài An nói rồi vẫy chào tạm biệt và bước đi.
*~*~*
12h30.
Trăng có lẽ ko ngủ được, vẫn sáng vằng vặc . Hoài An cũng vậy, cô bé khẽ cười nhìn ngắm ông trăng trên cao, tay mân mê chiếc điện thoại màu trắng xinh.
Bất giác, những ngón tay chạm nhẹ vào bàn phím điện thoại.
“Đang gọi Key”
-
- Ko, chỉ muốn nghe thấy giọng anh thôi. – Hoài An cười.
-
- Anh.
- <…..>
- Chúc ngủ ngon!
Tút…tút…tút…..
Cô bé thở dốc, khuôn mặt đượm nét buồn.
Ko biết từ bao giờ, trạng thái này lại đến với cô bé như một người bạn, người bạn đó luôn gõ cửa ngay cả trong những giấc mơ….
=============================
Đầu đông những ngày có nắng, có gió, trên chiếc xe màu xanh dương quen thuộc, khoảng không im lặng vẫn khéo dài.
- Hân Hân, điện thoại kìa! – Thiên Bảo nhắc khẽ.
- Umk! – Hân Hân gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu, vớ