
gủ. Còn ko thì nằm dưới đất. – Lâm Duy đáp gọn.
- Anh điên à? – Nó hét lên nhưng như lần trước, Lâm Duy ko trả lời làm nó tức điên lên. Vốn cứng đầu và bướng bỉnh đến lạ thường, nó thả gối xuống nàn nhà và nằm xuống đó đánh một giấc, miệng vẫn ko thôi nguyền rủa cái tên đang tận hưởng giấc ngủ ngon lành trên giường.
- Con trai mà ích kỷ… đúng thật là!!! Tạm một đêm thôi, hôm sau có chết tôi cũng phải đưa thợ mộc về cưa cái giường kia làm hai nửa. – Nó lầm bầm.
- Hắt…xì!!! – Nó hắt hơi liên tục. Tiết trời chuyển lạnh dần và có thể cảm nhận thời tiết qua…sàn nhà.
- Đầu cô tạc từ đá hay sao mà cứng ghê vậy? Muốn cảm lạnh mà chết à? – Lâm Duy vừa nói dứt câu thì nó có cảm giác như đang bay trong không trung rồi thả rơi một cách “ko mấy êm ái” xuống nệm ấm và mềm. Cậu vứt cái chăn trùm lên cả trên đầu nó.
“Con trai gì mà chẳng gallang tẹo nào. Đến cái chăn mà cũng ko đắp cho đàng hoàng” Nó nhủ thầm rồi sửa lại cái chăn. Đúng là ấm thật, sướng thật, ko khổ công nó…chịu lạnh nãy giờ.
Thời gian trôi đi thật chậm, cảm giác như chưa bao giờ thời gian trôi chậm như thế này. Một giây mà như cả ngàn thế kỉ. Nó mong trời sáng thật nhanh, nó sẽ ra khỏi căn phòng này. Mọi thứ ở đây ko muốn nhớ để làm gì khi mà nó biết rằng sau này dù có muốn hay không, những thứ này đều phải như là “xa lạ”.
- Lam Bình, cả cô và cả tôi đều đã vi phạm một điều trong bản hợp đồng. – Lâm Duy chậm rãi nói.
Nó có cảm tưởng như tim mình ngừng đập ngay lúc đó. Vi phạm? Thế có nghĩa là bản hợp đồng sẽ châm dứt và điều đó cũng có nghĩa là nó sẽ phải rời xa cậu trước thời hạn – điều mà chẳng bao giờ nó mong.
- Điều gì? – Nó cố vớt vát.
- Điều hai! Chẳng phải như đã bảo sẽ ko ai được biết về mối quan hệ giữa hai chúng ta rồi sao? Giờ thì…cô thấy đấy, dường như ai cần biết cũng biết cả rồi. – Lâm Duy giấu một tiếng thở dài não nề phía dưới vẻ ngoài bình thản.
Nó bàng hoàng nhận ra điều đó. Số phận thật muốn trêu ngươi con người mà. Những phút giây tưởng chừng như hạnh phúc sẽ ko bao giờ là “vĩnh cửu”.
- Vậy à? Vậy là vi phạm hợp đồng. Vậy là ko còn thời hạn ba tháng và vậy là tôi sẽ xa anh, xa nơi này? – Nó hỏi câu hỏi dường như đã tự tìm được câu trả lời cho chính mình.
- Nhưng tôi muốn ký một hợp đồng khác, hợp đồng khuyết điều khoản thứ hai. Có nghĩ là ko ai vi phạm hợp đồng. Có nghĩa là vẫn còn thời hạn ba tháng. Và có nghĩa là cô sẽ ở lại bên tôi, ở lại nơi này, được chứ? – Lâm Duy hỏi ý kiến nó nhưng dường như việc làm đó là thừa vì dù câu trả lời của nó là có hay ko thì cậu vẫn đã quyết rồi. Một khi đã quyết, thật khó để ngăn cản một người như cậu.
Nó quay sang nhìn Lâm Duy ngạc nhiên. Những gì nó vừa nghe liệu có phải là sự thật và nếu là sự thật thì có phải là một trò đùa của Thần số mệnh nữa hay ko?
- Umk. Lại một hợp đồng nữa. – Nó đáp trả kèm theo một nụ cười mà có lẽ Lâm Duy ko nhìn thấy, nụ cười vui sướng nhưng chưa hẳn là mãn nguyện vì trước sau gì một tháng rưỡi nữa sẽ trôi nhanh thôi.
- Ngủ đi, tôi ko muốn ngày mai lại bị gọi là nhân viên của sở thú khi chở một con gấu trúc đến trường đâu. – Lâm Duy cười xòa và xoa đầu nó. Phát hiện ra hành động của mình thật ngố và lãng xẹt, cậu quay mặt và giả vờ ngủ, còn nó lại cười thầm một mình. Chìm vào giấc ngủ sau một câu nói đùa vu vơ và một cái xoa đầu ngốc xít.
*~*~*
Canteen ở khu vực mệnh danh là “cấm địa” vốn yên ắng giờ lại trở nên rộn ràng với tiếng pha trò và cười đùa vui vẻ của bốn à ko chính xác là ba chàng trai và hai cô gái. Ko biết từ bao giờ, nó và Hân Hân luôn gắn liền với hội BF như những người thân vậy.
- Bạn em ko xuống à? Tưởng mấy đứa thân nhau lắm. – Jun hỏi.
- Bạn em? Ai vậy nè? – Hân Hân giả bộ ngây thơ ko biết gì chứ cô thừa biết “bạn em” ở đây là ai.
- Cái tảng băng di động ý. – Jun thành thật khai báo.
Ngay lập tức cả nó và Hân Hân đồng thanh “À” một tiếng rồi cùng cười khúc khích làm khiêu khích trí tò mò của những chàng trai.
- Hân Hân, sao bạn lại ngồi ở đây? – Từ đâu lại xuất hiện thêm một gương mặt lạnh lùng đầy tức giận của một chàng trai với vẻ bề ngoài quá đủ để thu hút sự chú ý của phái nữ.
- Thiên Bảo? Hôm nào mình chẳng ngồi đây? – Hân Hân nhún vai.
- Hân Hân, ôi, em tài thật, lại có chàng bám đuôi mà chàng đó lại là “Hoàng tử bí ẩn” của FM “kiêu hãnh” nữa chứ!!! – Jun làm vẻ mỉa mai hơn là khen ngợi. Dù gì thì giữa BF và FM ngoài thù hận thì khó có thể tìm thấy một thứ tình cảm nào khác.
Thiên Bảo chau mày nhìn Jun, cậu lại sực nhớ đến cuộc điện thoại hôm nọ lúc ở trên xe nên lòng thù hận lại tăng lên gấp bội.
- Đi thôi! – Cậu kéo Hân Hân ra phía sau canteen, để lại phía sau bao ánh mắt ngỡ ngàng trừ nó. Nó chỉ khẽ cười.
- Cô khoan dung thật đấy, để bạn mình bị kéo đi một cách ko thương tiếc như thế mà vẫn chịu được sao? – Lâm Duy ghé vào tai nó thì thầm.
- Anh cũng có khác gì đâu? Như vậy để anh hiểu