Pair of Vintage Old School Fru
Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!

Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325935

Bình chọn: 9.5.00/10/593 lượt.

iọng.

- Thì tôi có bảo anh đùa đâu? Nhưng vì cái gì? – Nó thắc mắc.

- Vì tất cả. – Cậu nói nhỏ dần.

Nó không hiểu hết những gì cậu nói nhưng nó hiểu là mình không nên phát ngôn nữa. Không gian quá thừa cho những lời nói.

*~*~*

- Hân Hân đâu rồi? – Nó quay qua quay lại tìm kiếm cô bạn thân.

- Thấy xuống dưới kia rồi. Trống đánh là chạy. – Băng Di chỉ tay xuống dưới lầu.

Nó thở dài. Dạo này cô bạn có quá nhiều mối bận tâm nên nó… đôi khi cũng thấy ghen tị với Thiên Bảo.

Trong lúc đó, phía dưới canteen nhộn nhịp người ra vào, dẫm đạp lên nhau mà tìm đường đi. Hân Hân chen lấn một hồi cũng mua được ba cây kem.

“Rầm” Cô bạn ngã lăn ra sàn nhà, kem nát bét bên cạnh.

Hân Hân nhìn ba cây kem đầy thương xót rồi quay ngoắt nhìn thủ phạm. Người đó cũng không hẳn là thủ phạm mà một phần còn là nạn nhân khi cơm hộp văng đầy.

- Bạn không có mắt à? Đi đứng kiểu gì thế? – Hắn ta đứng dậy và chỉ thẳng vào mặt cô.

- Ơ… chính bạn là người va vào mình cơ mà. Sao giờ lại đổ hết lỗi lên đầu mình là sao? – Hân Hân nhăn mặt.

- Còn nói sao? Nếu bạn không chạy nhanh mà không nhìn thì tôi đâu phải bị ngã như vậy. Tôi không cần biết, bạn mua đền cho tôi đi. – Hắn ta ngang nhiên đòi bồi thường.

- Bạn gì ơi, có ai vô lý giống bạn không? Đã va vào người khác rồi còn bắt người ta bồi thường. Bạn muốn gì? Bồi thường gì? – Cái đầu cao lêu ngêu xuất hiện giữa đám đông.

Tiếng la hét đã phần nào tiết lộ về người mới xuất hiện kia.

- Bạn là… – Hắn nheo mắt nhìn.

- Hoàng Thiên Bảo, một trong hai thủ lĩnh của FM hội. – Thân thế nghe qua không có gì chú ý nhưng cũng đáng để người ta cúi đầu nể sợ.

- Không cần phải nhìn tôi vậy đâu? Có phải lần đầu bạn thấy tôi đâu? – Thiên Bảo đút tay vào túi rồi tiến lại chỗ Hân Hân, mặt đối mặt với tên lúc nãy va phải cô bạn.

- Tôi biết nhưng đây đâu phải là chuyện của bạn, huống hồ tôi lại chẳng đụng chạm gì đến bạn. – Phải cố lắm, anh chàng kia mới cất nên lời.

- Sao lại không liên quan? – Thiên Bảo vừa nói vừa nắm chặt lấy tay Hân Hân, hùng hồn tuyên bố – Mọi người hãy nghe cho rõ đây. Từ giờ Hân Hân sẽ là bạn gái của tôi, Hoàng Thiên Bảo. Bởi vậy ai muốn đụng vào cô ấy thì hãy suy nghĩ cho kỹ bởi sẽ phải đối mặt với tôi trước tiên.

Hân Hân vặn vẹo đủ kiểu nhưng cái xiết tay thật mạnh làm cô nàng đứng yên.

Đám đông trầm trồ. Ngưỡng mộ có, ghen ghét có cả tiếc nuối cũng không thiếu.

Thiên Bảo cười tươi như trẻ con. Hân Hân mặt mày đầy vẻ đau khổ nhưng thực sự là cô hạnh phúc. Phải, ai bảo cô là Hân Hân, bạn gái của Thiên Bảo và ai bảo yêu cậu làm gì cơ chứ?



Không ăn nữa à? – Nó nhăn mặt nhìn Băng Di.

- Mình no rồi. Bạn ăn tiếp đi. – Con nhóc khổ sở từ chối.

- Muốn ăn ít giữ eo à? Xời! Không cần cố đâu. – Jun lên giọng giễu cợt.

- Liên quan đến bạn chăng? – Con nhóc khó chịu.

- Có. Tất nhiên là liên quan bởi giờ này ngày nào tôi chẳng nhìn thấy bạn. – Jun nhếch mép.

- Ý bạn là không muốn tôi ở đây giờ này?

- Cũng không hẳn. – Jun nhún vai.

- Thôi xin hai người. Cho tôi can. Làm gì mà cứ như chó với mèo, gặp nhau là chiến tranh bùng nổ. – Nó nhăn nhó.

- Tại có người bảo không thích mình thì hỏi rõ thôi mà. – Con nhóc bực bội.

- Có ai nghe câu “Ghét của nào trời trao của ấy” chưa? – Nguyên Hoàng lên tiếng.

Biết cậu ta đang nói xoáy mình, Jun nhấp môi cho qua rồi lườm con nhóc một cái thật dài.

- Ý anh là…. – Nó gật đầu tỏ ý hiểu.

- Mấy người hợp xướng đủ chưa? Ồn ào quá! – Lâm Duy cằn nhằn.

- Thế anh tự kỉ đủ chưa? – Nó chun mũi.

Những cuộc tranh cãi nối tiếp nối nhau, bỏ rơi Key ngồi trầm tư một góc.

- Anh Key, bao giờ đem chị dâu về ra mắt cả nhà đây? – Nó chớp mắt.

Nghe nhắc tên, Key giật mình.

- Chị dâu nào?

- Hoài An ý. Cô bé ngày nào cũng đi cạnh anh ý. – Mắt nó long lanh.

- Chừng nào anh có cháu gọi là chú. – Key nháy mắt với nó và Lâm Duy làm cả hai thiếu chút là xách dép tộng lên đầu kẻ vừa nói nhảm.

- Cháu gọi là chú là sao? – Băng Di tròn mắt nhìn Key.

Cả bọn lúc này mới phát hiện ở đây có một người chưa biết chuyện. Híc!

- Bạn chưa đủ đẳng cấp để biết đâu. – Jun chêm vào một câu trêu đùa mà cứ như giễu cợt.

Con nhóc đứng bật dậy. Cảm thấy như bị xúc phạm về “đẳng cấp” rồi bước thẳng về lớp. Bầu không khí căng thẳng lạ. cả thảy bốn ánh mắt rực lửa nhìn Jun như muốn trút giận. Anh chàng chỉ cười trừ né tránh.

*~*~*

Một góc sân trường lặng nắng, Hoài An ngồi thiu thiu để mặc cho tóc bay trong gió.

- Ngồi đây làm gì? Không đi cùng với anh chàng kia à? – Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vai cô bé.

- Không ạ! – Hoài An cười buồn – Sắp hết năm ngày rồi phải không?

- Umk. Chị xin lỗi nhóc. Mấy ngày qua đã nặng lời với nhóc nhưng hiểu cho chị. Chị thực