pacman, rainbows, and roller s
Cô Nhóc Đại Ca

Cô Nhóc Đại Ca

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322794

Bình chọn: 10.00/10/279 lượt.

xả vào mặt nó

Nó bắt đầu thấy hối hận khi nhờ con bạn mình làm gia sư kèm cặp ngoại ngữ, thật là đáng sợ.

- Mày bình tĩnh, tao có phải thần đồng đâu_Nó gắt lại

Ngân đập vào đầu nó đánh bốp (khi lời nói hết hiệu lực thì bạo lực lên ngôi -.-)

- Hừ, còn cãi à. Mà chuyện này mày đã nói cho Duy chưa

- Chưa_Nó lạnh lùng bẻ gãy cây bút trong tay_Học bài tiếp chứ

- Ừ ừ_Ngân sợ, nó mà nổi điên có thánh nới cứu được

2 tuần sau:

Tại sân bay riêng của nhà họ Quách. Nó đứng cạnh với 1 mớ va li và cộng thêm tỉ tỉ món đồ khác nữa và dứng chào từng người.

Ôm siết ba nó trong vòng tay

Bứt rứt không nỡ xa Ngân

Tranh thủ đá đểu một câu với Duy

Nhưng không hề có hắn. Nó đã đoán trước được điều này. Những cái vẫy tay ấm áp đưa lên chào nó. Nó bước vào trong khoang của máy bay nhưng trong lòng như lửa đốt. Đây không phải là tình cảnh nó muốn. No` ước được như trong phim hay hàng tá câu truyện trong mớ tiểu thuyết ướt át. Nhân vật này đang đứng ở sân bay chờ và cuối cùng nhân vật kia lại đến kịp lúc trước khi máy bay cất cánh. Nhưng đời đâu như là mơ.

Nó ngậm ngùi bước vào trong máy bay. Tay cứ mở lên mở xuống chiếc điện thoại, mong là hắn gọi cho nó 1 cuộc, 1 cuộc thôi cũng được. Bên tai nó có lời nhắc nhở:

- Xin cô Hằng tắt nguồn điện thoại để đảm bảo an toàn cho máy bay. Cảm ơn cô.

Nó đành nghe theo lời chị tiếp viên hàng không, tắt nguồn.

“ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng…”

Duy bấm đi bấm lại số điện thoại của nó mà gọi, thế mà không được, có lẽ nó đã lên máy bay rồi. Hắn hụt hẫng hạ cánh tay xuống.

- Duy đừng cố công nữa, chị Hằng sẽ không nghe máy đâu_Giọng My nhỏ nhẹ vang lên

- Ừm. Nhưng có chuyện tớ muốn hỏi_Khuôn mặt hắn tỏ vẻ nghiêm trọng

- Duy hỏi đi

- Có phải cậu có vấn đề về tim thật không?

Tim My giật thót cứ như bị nói trúng tim đan

- Tất nhiên

- Thế thì nhìn trong này đi_Duy thảy trước mặt cô 1 xấp tài liệu_Trong đây đã ghi rõ ràng cậu đã làm phẫu thuật thay tim cách đây nửa năm và tình trạng hiện đang rất ổn định. Cậu giải thích sao?

- Duy, tớ xin lỗi_Đôi mắt My ngấn lệ, nước mắt rơi lã chã_Tớ thật sự rất mong được ở bên cậu mãi mãi. Tụi mình không thể như xưa được sao?

- Cậu khác xưa lắm, không giống như ngày đó. Đừng cố níu kéo nữa, chỉ khiến chính bản thân mình bị tổn thương thôi

Duy gỡ những ngón tay trắng nõn ra khỏi vạt áo rồi lạnh lùng bước ngang qua cô bé

Sau mấy tiếng bay nó cũng đặt chân xuống Paris hoa lệ. Nơi này khác Việt Nam quá. Nó thầm nghĩ. Trước mặt nó là hàng người

- Xin cô Hằng đi theo chúng tôi, chúng tôi đã xắp sếp chỗ ở cho cô và buổi chiều nay cô có thể đến trường nhập học

- Vâng

Nó hờ hững đáp lại. Phải tập sống 1 cuộc sống mới thôi.

Cắm headphone vào tai, hạ kính chắn gió xuống, nó đón nhận luồng không khí mát mẻ của nơi đây

- Đây là học sinh mới của lớp ta, các em chào bạn đi nào. Em hãy tự giới thiệu về bản thân mình đi nào

Vị giảng sư già giới thiệu nó trước toàn thể học sinh và nói bằng tiếng Pháp, nó nghe chữ được chữ mất, miệng ấp a ấp úng

- Chào mọi người, tôi là Giao Hằng, học sinh đến từ Việt Nam.

Tiếng Pháp của nó không tốt lắm, người nghe được người không, bó tay bó chân, nó đi về chỗ trống gần cánh cửa. Vừa mới đặt mông xuống còn chưa yên vị thì nó đã gặp cái mặt không ưa nổi của cái tên người Việt gốc Đức khi nãy. Hắn ta chào

- Hô hô, không ngờ lại gặp được cô nàng ở cái lớp này đấy.

- Ờ, thì do số tôi nó bất hạnh_Nó đành thở dài rồi nhìn sang tên đó. Hắn mang vẻ đẹp của người Đức với sống mũi cao thẳng, làn da trắng hơn cả con gái và vóc dáng cao khỏe.

Sao tên mày giống hắn thế, hắn cũng mang vẻ đẹp tây tây, cũng sống mũi cao, chỉ khác là hắn ít nói chứ không như tên này, mồm miệng huyên thuyên. Nó lắc đầu nguầy nguậy, phải tập trung học không được nghĩ quẩn nữa.

- Này, bị động kinh à?_Tên đó hỏi

- Không, kệ tôi đi_Nó ngoảnh mặt sang chỗ khác

Giờ ra chơi, bọn con gái xúm lại chỗ nó nói chuyện, có lẽ tụi nó thấy lạ, luôn miệng khen con gái Việt Nam dễ thương, nó ngắc ngứ không biết nói gì, đành phải nhờ David Trần (tên của người vô duyên ngồi cạnh nó)phiên dịch giùm.

Nó bắt đầu thấy thiện cảm với nước Pháp, dù sao nó cũng có bạn bè không còn thấy lạc lõng nữa. Ngày đầu đi học thuận lợi, nó thầm thở phào. Nhưng đời đâu như là mơ, ba nói gọi điện đến thông báo 1 hung tin

- Tuần sau ta sẽ sang Pháp để làm lễ đính hôn cho con

- Sao cơ?_Nó nói như gắt vào máy

- Con sẽ làm lễ đính hôn với một người là con của tập đoàn thời trang nổi tiếng bên Pháp, có như thế thị trường của DELUXE (công ti ba nó) mới được mở rộng. Con hiểu chưa

- Vâng_Nó cắn chặt răng, tắt máy rồi ném cái điện thoại xuống đất, vỡ tan.

Rốt cuộc thì