
cho bao nguy hiểm đang rình rập như anh nào có sợ gì. Lúc này trong đầu anh chỉ mải miết nghĩ đến cô.
Mười lăm phút sau anh có mặt ở quán. Nhìn cô gục mặt trên bàn anh bước đến rồi lay nhẹ cô:
_Thiên Nhi à!!
Bị lay nên cô ngẩng đầu lên nhìn anh:
_Là anh à??
Anh thở phào khi thấy cô còn nhận ra anh. Anh kéo ghế ra rồi ngồi xuống cạnh cô:
_Sao đi "nhậu" mà không rủ anh vậy hả???
Cô mỉm cười:
_Tại em tiện đường nên ghé vào thôi!!
_Có chuyện gì à??
Cô hít một hơi thiệt mạnh rồi thở dài:
_Em đau lắm!!!
Anh sốt sắng nhìn cô hỏi:
_Em đau ở đâu??
_Em đau.......tim!!
Rồi cô bật khóc ngon lành như chưa từng được khóc. Không cần nói thì anh cũng biết cô khóc vì điều gì và vì ai rồi. Lòng anh đau nhói thầm than trách ông trời tại sao người đó không phải là anh??
Anh kéo nhẹ đầu cô ngả vào vai mình. Tay vỗ nhè nhẹ lên đầu cô. Còn cô thì cứ tựa đầu vào vai anh mà khóc cho thỏa. Nước mắt cô lăn dài xuống đôi gò má nóng thổi. Đây là những giọt nước mắt đau khổ sao?? Những giọt nước từ trong khóe mắt cứ thi nhau tuôn rơi như chưa bao giờ được rơi.
Anh dịu dàng nói:
_Em yêu Chấn Vũ rồi Thiên Nhi à!!
Cô nói trong tiếng nấc:
_Em yêu anh ấy rồi!!
_Yêu anh ấy thật rồi anh à!!
Anh lại dùng tay vỗ nhè nhẹ đầu lưng cô an ủi cô mà cô nào có hay lòng anh đang đau như trăm ngàn nhát dao đâm vào thế nhưng anh vẫn cố tỏ ra là một điểm tựa vững chắc để cô gục đầu vào mà khóc. Anh vẫn cứ thế ngồi im để cô tha hồ gục đầu vào mà khóc. Khóc xong cô ngủ quên lúc nào không hay biết.
Anh thấy cô dường như đã ngủ quên nên nhẹ nhàng bế cô ra rồi bắt một chiếc taxi rồi anh đưa cô về. Cô tựa đầu vào vai anh mà ngủ ngon lành. Còn anh thì lặng thinh chăm chú ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của cô rồi nhẹ nhàng vén mái tóc đang lòa xòa trước mặt vào vành tai. Anh là thế tình yêu anh dành cho cô luôn thầm lặng và ấm áp.
Tới trước nhà anh vội trả tiền cho tài xế rồi dặn kêu anh ta bấm chuông kêu người nhà ra dìu cô vào. Anh đẩy cửa xe bước xuống rồi bỏ đi. Trước khi đi anh còn ngoái lại nhìn cô lần cuối rồi mới chịu bước đi.
Nghe tiếng chuông cửa anh vội chạy ra mở cửa thấy anh tài xế taxi đang đi qua đi lại trước cửa nhà. Thấy anh anh ta vội nói:
_Anh là người nhà cô gái này phải không??
Anh bước đến rồi nhìn vào xe thấy cô đang nằm ngủ ngon lành trên ghế. Bao nhiêu lo lắng trong lòng vụt tan biến. Anh lấy bóp ra trả tiền rồi bế cô vào trong. Trong vòng tay của anh cô như một sinh vật bé nhỏ cần được che chở. Cô khẽ chép miệng:
_Em yêu....anh....Vũ..... thật rồi!!
Anh như sững người trước câu nói của cô. Cuối cùng cái điều anh lo lắng nhất cũng đã thành sự thật người mà anh "không biết yêu từ bao giờ" đã yêu anh thật rồi. Anh khẽ nói:
_Em yêu tui rồi sao???
Anh đặt cô xuống nệm kéo chăn lên đắp cho cô rổi cúi xuống hôn lên trán cô. Anh nói:
_Đừng yêu anh nữa, em nhé!!!
Giọt nước mắt anh rơi xuống khóe miệng cô. Đây là lần đầu tiên anh khóc kể từ khi mẹ anh mất. Là vì cô ư?? Anh lau nhẹ giọt nước còn đọng lại trên khóe mắt cô rồi hôn nhẹ lên đôi mắt ấy. Anh nghĩ đây là lần cuối anh thể hiện tình yêu của mình với cô trong thầm lặng. Rồi anh quay lưng đi không quay lại nhìn cô nữa.
Anh ngồi trên giường hai tay ôm lấy đầu suy nghĩ rất nhiều:
_Mình phải làm sao??
Sáng hôm nay anh dậy rất sớm v́ì anh có việc rất quan trọng cần phải gặp Lệ Thy. Lệ Thy ngạc nhiên khi thấy mới sáng sớm mà anh đă xuất hiện trước cửa nhà cô. Anh dịu dàng nói:
_Em chuẩn bị đi anh dẫn em đi ăn sáng!!!
Lệ Thy mừng thầm trong bụng khi thấy anh đă quan tâm tới cô hơn. Khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày. Có lẽ anh đă suy nghĩ thông suốt và đă bỏ qua hết tất cả những chuyện cô đă làm với anh toàn tâm chăm sóc cho cô như lúc đầu mới quen nhau rồi chăng? Lệ Thy mong chóng sửa soạn rồi ra ngoài cùng anh.
Anh chở cô nàng đến quán ăn sang trọng mà cô nàng thích nhất, vừa ăn cô nàng vừa tủm tỉm cười cảm thấy quá vui v́ì kế hoạch của cô nàng dường như đă diễn ra tốt đẹp. Nụ cười Lệ Thy vụt tắt đi khi anh bảo rằng:
_Ăn xong anh sẽ dẫn em đi khám thai!!
Cô ngừng ăn rồi nh́ìn anh trân trân xong lại nở nụ cười:
_Hôm nay ox đáng yêu quá vậy?
_Anh muốn chăm lo cho em nhiều hơn!!!
Lệ Thy sung sướng sà vào ḷòng anh. Vì anh đã quan tâm tới cô như vậy. Cô nàng áp mặt vào khuôn ngực khóe miệng nhếch lên cười nham hiểm. Có lẽ anh đã không thể thấy được nụ cười đó. Anh nhắc:
_Ăn lẹ đi còn đi bác sĩ nữa!!
Lệ Thy ngẩng đầu lên nh́ìn anh rồi tiếp tục “xử lý” phần thức ăn của ḿnh.
Tại bệnh viện Từ Dũ.....
Vị bác sĩ trầm ngâm nh́ìn vào tờ kết quả siêu âm của Lệ Thy rồi nói:
_Theo kết quả siêu âm thì thai nhi đă được 2 tuần rưỡi rồi!!