
i bị thương để hại đời tôi sao? - giọng của anh ta tuy yếu ớt nhưng đảm bảo mười phần mang ý châm chọc.
"Bốp"
- Này thì cuồng dâm sinh hoang tưởng! Nằm đây chờ tôi! - Ailee quay lưng bước đi ra cửa.
Chiếc gra giường nhuốm một mảng máu đỏ từ vai của Ren. Cậu nhóc phì cười nhìn theo bóng dáng của Ailee. Ở con nhỏ này có gì đó rất đặc biệt.
Ailee mở cửa phòng thò đầu ra ngoài. Cô tiến đến tên cận vệ canh gác gần đấy khẽ cúi đầu
- Excuse me?
- Yes. What can i help you? - tên đó lịch sự trả lời.
Ailee dùng tiếng Anh nhờ người đó thay quần áo giúp Ren. Trong thời gian chờ đợi, cô chạy xuống lầu để tìm dụng cụ y tế. Một cô hầu người nước ngoài tiến đến hỏi cô
- Có phải cậu chủ cần gì không thưa tiểu thư?
- Làm ơn giúp tôi chuẩn bị một con dao, một ít thuốc sát trùng, một ít băng gạc và một ít thuốc kháng sinh!
- Ok! Wait a minute! (Xin đợi một chút).
Sau khi nhận được những món mình cần, Ailee lập tức quay lên phòng của Ren. Cô đẩy cửa bước vào, Ren đang ngồi trên giường vẻ mặt vô cùng mệt mỏi. Thấy trên tay Ailee cầm tùm lum thứ, Ren ngạc nhiên
- Cô....cô định.....
- Anh không cần quan tâm! Bây giờ phải nhanh lấy viên đạn ra, nếu không vết thương sẽ bị nhiễm trùng.
Ailee lật Ren nằm sấp xuống, sau đó leo lên lưng của anh ngồi hẳn trên đó.
- Nè..... cô ...cô ..... làm gì thế hả?
Cô lấy thuốc sát trùng lau sơ chỗ bị trúng đạn. Cảm giác rát buốt khiến Ren phải kêu lên
- Aaaa....
Ailee dùng cây dao đã được hơ nóng rạch nhẹ một đường ngắn ngay miệng viên đạn. Chỗ thịt ấy bị bung ra đồng thời một dòng máu chảy dài xuống. Đã thấy được đầu đạn.
Ren úp mặt xuống gối cố gắng chịu đựng. Ailee dùng một cây gắp để gắp được viên đạn ra ngoài, máu nơi đó cũng chảy ít lại.
"Keng"
Cô bỏ đầu đạc xuống chiếc khay đựng mớ đồ dùng. Mồ hôi trên trán vã ra như tắm.
Ren thở lấy thở để, hình như cũng nhẹ nhõm hơn phần nào. Ailee cẩn thận dùng bông lau sạch máu, sau đó cẩn thận dùng gạc y tế băng bó lại.
Lần đầu làm liều mà thành công như thế thì cũng may mắn lắm rồi. Cô nhẹ nhàng bước xuống khỏi giường. Bỗng một cơn chóng mặt kéo đến, hình ảnh của Ren trước mặt cũng hoa cả lên.
Ailee đưa tay ôm trán, một tay bám vào tường. Ren cố gắng ngồi dậy nhìn về phía Ailee
- Cô không sao chứ?
"Phịch"
Ailee nằm nguyên con trên sàn nhà. Có lẽ cơ thể bị suy nhược do hai hôm nay không được ăn gì, vả lại còn liên tiếp đương đầu với nhiều chuyện dẫn đến kiệt sức. Ren chậm rãi bước xuống giường, tiến đến bên chiếc điện thoại
- Người đâu? Mau lên đây cho tôi!
......................................................
Ngày hôm sau tại phòng họp hội đồng quản trị tập đoàn Hắc Long
Hôm nay là một buổi họp trường kì của tháng diễn ra như thông lệ. Tất cả các cổ đông cùng với các trưởng chi nhánh đã có mặt đầy đủ nhưng Ngài Chủ Tịch cùng Phó Giám Đốc vẫn chưa đến.
Mọi người được dịp lời ra tiếng vào, lão John ngồi ở vị trí Phó Chủ Tịch mà mỉm cười tự đắc.
- Sao Chủ Tịch đến trể thế không biết?
- Tôi thấy dạo này Chủ Tịch không còn uy tín như xưa nữa!
- Tôi cũng thấy như anh! Kể cả Phó Giám Đốc cũng không làm tròn được bổn phận của mình.
- Ngài John đây tuy thân là Phó Chủ Tịch nhưng cũng đã có mặt từ rất sớm, tôi thấy rất hài lòng.
- Vâng. Tôi cũng nghĩ thế! Tình hình này mà kéo dài chắc cuộc họp cũng sẽ bị trì trệ.
Những người bị lão John thần phục đều đứng về phe lão. Sở dĩ họ bàn vậy cũng là một phần ông Vinlee quá tất bật. Nếu không phải vì ngày đêm lo hết chuyện này đến chuyện khác thì tin chắc chiếc ghế Chủ Tịch không ai có thể xứng đáng hơn ông.
Tên trợ lí của lão John cất giọng
- Nếu không muốn tiến độ công việc bị đình trệ, sao ta không nhờ Phó Chủ Tịch đây chủ trì cuộc họp nhỉ?
Các cổ đông lớn nhỏ nhìn nhau gật gù, xì xầm. Phần lớn họ đều tán thành cái ý kiến ấy. Lão John dương dương tự đắc đưa tay chỉnh lại vạt áo vest, ông cầm xấp hồ sơ đứng lên bước đến chiếc ghế ở giữa trung tâm
- Nếu mọi người không phiền, tôi có thể triển khai kế hoạch công việc của tháng sau giúp Ngài Chủ Tịch!
Ông ta đứng thẳng nhìn căn phòng họp hơn trăm người nở nụ cười đầy thiện cảm.
- Ai mượn? Ai sai? Ai biểu?
Một giọng nói cất lên khiến hết thảy mọi người đều phải nhìn ra phía cửa. Hắn tay đút túi quần hiên ngang bước vào trong con mắt ngỡ ngàng của vô số người ở đây. Trong bộ vest đen lịch lãm, hắn nhanh chóng trở thành tâm điểm.
Lão John á khẩu nhìn hắn mà sắp rớt hai con mắt ra ngoài. Ông không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây trong thời gian sớm như thế. Trong khi bản thân chưa một lần đặt mông ngồi xuống ghế Chủ Tịch, nay sắp có dịp thì lại bị hắn phá đám hỏi thử có tức không cơ chứ.
Hắn nở nụ cười tự mãn nhìn l