
Vũ Khánh bước đến chỗ Anh Nghi,nhẹ nhàng kề sát mặt nó và đặt vào môi nó một nụ hôn.Hắn không thích cái kiểu Anh Nghi tự cắn môi như thế này,hắn ghét việc Anh Nghi phải chịu đau và hắn nghĩ việc làm này có thể sẽ…..làm hồn Anh Nghi bay về nơi khác và giảm được cái cảm giác khó chịu đó.Mà cũng đúng thật,nó ngồi đó đơ mặt,tay chân không cử động luôn,đầu óc nó giờ đây hoàn toàn trống rỗng…….Lòng đang tự hỏi Vũ Khánh đã làm cái gì với nó thế không biết?!
10:00PM
-Cũng may là vết thương không sâu,10 ngày sau chắc nó sẽ lành lại thôi!-Vũ Khánh xoa xoa đầu nó,lên giọng trách móc-Mà Nghi cũng thật là,con gái mà anh hùng vậy đó hả?
-Ai ya,chuyện qua rồi thì thôi,với lại cũng đâu có đau lắm -Nó biện minh cho hành động của mình.
-Còn không nữa hả?-Hắn cốc lên đầu nó-Mai mốt đi đâu phải có tôi nghe chưa?Nghi không được lặp lại tình trạng này thêm một lần nào nữa đó!
Nó nhăn nhó nhìn hắn,giọng nhừa nhựa :
-Rồi…rồi…!Biết rồi!
Gió thổi nhè nhẹ,con đường vắng chỉ còn có hai người,ánh đèn đường vàng nhờ nhợ phủ lên mặt đất càng làm cho không gian lúc này trở nên lung linh huyền ảo.Nó im lặng không nói gì thêm nữa,căn bản là nó đang mải mê đưa ánh mắt long lanh ngắm nhìn những vì sao đêm trên bầu trời đang tỏa sáng,hắn khẽ nhìn nó và mỉm cười,sau đó đưa tay quàng vai nó,giọng nhỏ nhẹ:
-Tôi đố Nghi,có 2 con mèo,một con tên anh yêu em,một con tên em yêu anh,rồi con anh yêu em đi mất,hỏi còn lại con nào?
-Em yêu anh!-Nó vừa bước đi vừa trả lời,ánh mắt vẫn không nhìn qua Vũ Khánh.
Hắn kề môi vào sát tai nó:
-Chắc không?
-Chắc!
-Thật không?-Hắn hỏi tiếp.
-Thật!-Anh Nghi trả lời,nó cảm thấy Vũ Khánh hơi bị kì quái.Câu đố dễ thế này mà cứ hỏi vòng vo hoài,làm như nó là con nít lên ba chắc !
-Anh cũng yêu em!
Vũ Khánh mỉm cười và (lại) hôn trộm nó một cái….Lúc này nó mới biết,mình đã bị ăn một quả lừa ngọt xớt,thiệt tức chết mà!
-Vũ Khánh,bạn đúng là một đại ác ma!!!!-Nó hét lên vào tai hắn.
Hắn nhìn nó cười cười,đầu hắn thì ong ong sau tiếng hét động trời của nó,hai nhân ảnh cứ thế bước đi ….Đêm vẫn tiếp diễn…..
-Liêu Nhật Anh Nghi,17 tuổi,mẹ là Nguyễn Phi Yến,ba là Liêu Anh Hải,là con
một của tổng giám đốc công ty New fashion,chuyên sản xuất quần áo và các phụ
kiện thời trang phân phối trên toàn quốc.Hiện cô ta đang học tại trường Blue,lớp
11/3,nhà ở đường Trần Hưng Đạo,đó là những thông tin cơ bản mà chúng tôi thu
thập được thưa cậu chủ!
-Vậy sao?-Dương vân vê mái tóc dài thẳng mượt của
mình,giọng thoang thoảng-Xem ra con nhỏ cũng không tệ đấy chứ?
-Vâng thưa cậu
chủ!-Người đàn ông trung niên gật đầu.
Kì Dương chống cằm,ánh mắt mơ hồ nhìn
ra ngoài song cửa.
-Thủ tục chuyển trường đã hoàn tất chưa?
-Thưa rồi
ạ!
-Trường đặc cách cho tôi mặc thường phục chứ?-Kì Dương khẽ nhếch môi cười
nhạt.
-Dạ thưa việc đó ông chủ lên tiếng thì xong xuôi hết rồi ạ!-Ông ta mỉm
cười,đáp lại nụ cười của Dương.
-Tốt!Chú lui đi!-Kì Dương phất tay cho ông ta
lui ra ngoài.Coi bộ những ngày tháng sau này có rất nhiều chuyện đáng để vui
đây.Tất nhiên,Anh Nghi là nguồn gốc của niềm vui ấy.Kì Dương khẽ liếm môi,ngẩng
mặt nhìn trời…..
♥♥♥
Nó từ từ mở mắt,khẽ cựa quậy thân mình,một cảm giác
nhức nhối chạy đến tận sống lưng.Cánh tay nó đau ê ẩm đến nỗi nhấc lên không
muốn được.Gì vậy trời?Rõ ràng hôm qua đâu có đau như thế này cơ chứ…Nó vô tình
đụng trúng vết thương,khẽ nhăn mặt kêu đau một tiếng.
-Ui da….
Ngay lập
tức hắn bừng tỉnh giấc,hắn hỏi han với ánh mắt lo lắng:
-Vợ có sao không?Có
đau lắm không?
-A……..ui…..bị lụi một dao tất nhiên là đau rồi….-Nó nhăn mặt
rên rỉ.
Vũ Khánh nhìn nó:
-Vậy mà hôm qua cứng miệng bảo không đau!Hay quá
ha?Nhưng nếu dậy rồi thì đi rửa mặt mau lên!
Nó nằm suy nghĩ tiếp.Dường như
có chuyện gì không đúng cho lắm.Sao vậy ta?Sao kì vậy ta?Sao Vũ Khánh lại ở
trong này nhỉ?Ở trong này….ở trong này….Nó quay qua nhìn hắn.Rồi nhìn lại cái
gối nó đang lót đầu….Chính xác là nó đang nằm trên cánh tay của Vũ Khánh….Ủa
?…Mà….?!
-Sao….sao….-Nó hét lên-Sao bạn ở trong phòng
tôi???????????
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!
Đầu hắn ong ong vì
tiếng hà mã rống của nó.Con nhỏ này….Thiệt tức chết mà….Hắn đưa tay che miệng nó
lại,nhằm để giảm bớt lượng volume đang bùng phát dữ dội từ khuôn miệng nhỏ nhắn
kia.
-Nghi!Đừng có hét như thế!Thật ra chuyện là vầy nè…..
♥ Tối hôm qua
♥
Nó vào toilet thay ra bộ đồ Pijama ngắn tay màu cam,sau đó bê bê lại cái
giường yêu quý và nằm lăn ra ngủ.Vũ Khánh bước đến gần nó,đưa tay vuốt tóc nó và
khẽ nói:
-Tôi về nha Nghi….
Vừa định xoay bước thì chẳng hiểu sao lúc đó
Anh Nghi lại mơ màng ngồi dậy,đưa tay ôm lấy hắn và nhắm mắt ngủ luôn trên người
hắn.Vũ Khánh vô cùng ngỡ ngàng trước hành động của Anh Nghi