
phải con trai, ko to cao và khoẻ mạnh hơn cô thì đừng hòng thoát khỏi tay cô…
Vy quay về chỗ Thiên Anh đang đập bóng rồi lại cùng Thiên Anh đi chơi những trò khác, có lẽ cái tát của người lạ đó cô sẽ khắc sâu trong lòng mất. Cô ghét bị tát và đặc biệt là bị con trai tát…
- Lấy cháu hai trà sữa mang về - Thiên Anh lên tiếng
- Của cháu đây – Nhân viên bán hàng đưa hai trà sữa cho Thiên Anh và nhận lấy tiền, Thiên Anh đưa 1 hộp cho Vy rồi đi đường uống. Hai người vừa đi vừa nói chuyện rôm rả
…
Căn-tin
- No quá – Vy xoa xoa bụng mình rồi cười
Thiên Anh và Vy nhìn nhau chằm chằm một cách hành sự rồi lăn ra cười vì đống chiến trường của hai đứa
Ai nghĩ đống đồ ăn này là giành cho hai người ăn đâu
- AAA. Ăn mảnh, ăn mà ko rủ anh với nhá – Minh từ đâu chạy đến lăng xăng nói dồn dập
- Ăn mảnh đâu, hai người này – Vy chỉ chỉ
- Nhưng ko rủ anh là tội – Minh vờ giận
- Giờ anh muốn ăn gì, gọi đi
- Em gọi đi
- Anh ăn gì? Hamboger
- Ko ăn cái ý
- Pizza
- Ko
- Thế ăn gì? Sandwich nhé !
- Anh ăn sandwich bao giờ đâu
- Bim Bim
- Đồ trẻ con…- Minh bĩu môi
Mặt Vy đỏ bừng nhưng cố nhẫn nại xem Minh “nhờn” đến mức độ nào
- Hay ăn xúc xích
- Ko thích
….
Đến giờ Vy ko chịu được nữa, cô liền bẻ bẻ cục tay, xoay xoay cổ và hùng hổ giơ tay lên không trung…
- Vậy thì….ăn đấm
- A, ko ko, anh ko ăn gì hết – Minh né cú đấm của Vy rồi chạy ra xa
- Thôi, tính tiền rồi còn lên lớp, haha – Thiên Anh vẫn chưa hết cười nhưng vẫn nói rồi ra trả tiền
- Kia rồi, Thiên Em kìa, ra xin lỗi đi, nghe Vy nói rồi đấy, chắc hiểu lầm thôi – Nam đẩy đẩy cánh tay Khánh Anh
Mấy người đang bước xuống căn-tin thì tiếng trống báo hiệu vào lớp, Thiên Anh cũng nhanh chóng chạy vào, chạy qua mặt Khánh Anh…vô tình hay cố ý?
Khi tất cả chìm vào trong giấc ngủ, Hoàng vội đứng dậy và chạy đi tìm Thiên Anh . Khánh Anh thấy nhưng cô vờ đi như ko biết, anh hơi nhắm hờ mắt theo dõi khuôn mặt Hoàng và bóng dáng thấp thỏm của Hoàng cho đến khi khuất sau màn mưa
- Thiên Anh, em đâu rồi – Hoàng chạy trong màn mưa lẩm bẩm liên tục 1 câu như thế, mưa càng to anh càng thêm lo lắng, đường trên rừng bình thường đi đã khó mà giờ lại mưa, bùn dưới đất bồi lên rất khó đi, nhưng cành cây vô tình cản đường Hoàng, những hạt mưa lạnh lẽo tạt vào mặt anh ko thương tiếc.
Là ông trời muốn trừng phạt nên trút mưa xuống cản đường hay ông đã khóc thay cho số phận ai đó nhưng đã vô tình làm bản thân ai đó thêm não nề…
Dù nghi ngờ thế nào anh cũng phải tìm cho ra Thiên Anh bằng được , anh sợ chỉ chút hiểu lầm, nghi ngờ mà sẽ khiến người nào đó hối hận và day dứt cả đời
Mưa ơi ! Thôi nhé đừng rơi nữa…
Hoàng đang dần cảm thấy mất hết sức lực vì bị cơn mưa và thời tiết rút hết sạch, vừa lạnh vừa ướt. Chiếc áo khoác mỏng ko còn tác dụng gì nữa, anh vẫn cố đi tiếp và gọi thầm tên ai đó….đôi chân anh còn bước được là anh còn hy vọng…
Vách núi có tử thần đang đợi nhưng Thiên Anh đã lắc đầu và quay đi, cô ko nghĩ mình ngu dại đến nỗi chưa rửa sạch oan ức mà đã ra đi, cô đi bây giờ chẳng phải cô chấp nhận sự thật ko đúng đó sao?
Phải tỉnh táo lên, mạnh mẽ nữa, mày làm được mà Thiên Anh.
Cô tự lầm bẩm rồi chợt cười nhạt, cả thân hình run lên từng đợt, ko khí ẩm thấp và khó chịu, con tim ngột ngạt và bi thương. Cô có mạnh mẽ nổi ko đây…
- Thiên Anh… - Tiếng Hoàng vang lên, vừa lo lắng vừa sợ sệt khi thấy Thiên Anh đứng đó, rất nguy hiểm, tận sâu trong đáy mắt anh vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi to lớn nhường nào
- Anh Hoàng…- Thiên Anh hơi bất ngờ khi Hoàng xuất hiện, người anh ướt nhèm, dù có khoẻ mạnh đến đâu mà rầm mưa vào tháng này thì cũng ko chịu nổi được lâu
- Thiên Anh, em lại đây đi, ở đó nguy hiểm lắm – Hoàng kêu lên, khuôn mặt anh tái nhợt đầy lo lắng
Anh lo cho cô ư? Chẳng phải anh cũng nghi ngờ cô sao? Có ai tin cô đâu? Nhưng thôi, dù sao anh vất vả vượt mưa đến đây thì anh vẫn còn quan tâm cô rồi. Nghĩ vậy Thiên Anh hơi gật đầu
*Roẹt…roẹt…bùm…bùm…*
- AAA…- Thiên Anh hét lên, tiếng sấm và những vệt sét dài đến quá bất ngờ ko báo trước, những vệt sét đáng sợ như tách cả bầu trời thành nhiều mảnh. Bàn chân Thiên Anh như ko còn vững vì giật mình, 1 hòn đá tách mặt đất và lăn xuống vách núi khiến Thiên Anh trượt chân theo…
- Thiên Anh, cẩn thận – Hoàng chạy đến và nắm lấy tay Thiên Anh, bàn tay cả hai đều run lên. Một tay Thiên Anh bám lấy vách đá, một tay bị tay trái của Hoàng nắm chặt, tay còn lại của Hoàng bám vào cành cây ngay đó…bây giờ, anh đang cầu nguyện, anh cầu nguyện tử thần đừng mang cô ấy đi, anh đau lắm. Hạt mưa càng rơi, lòng anh như chơi vơi, tìm đâu ra ánh nắng bây giờ
- Anh Hoàng… – Thiên Anh chợt khóc khi thấy nước mắt Hoàng tuôn ra, dù mưa to đến cỡ nào thì cô