
ộ tập n nữa
Ở trên lưng anh, cô ko còn thấy lạnh, cái băng giá của mùa đông như tan ngay trong phút chốc, mùi hương từ người anh thoang thoảng làm cô như mê man cảm nhận nó, cô ko tin là anh lại cõng mình như thế này.
Hai người họ cứ im lặng suốt 1 quãng đường dài, có j đó hạnh phúc như đang chạy xẹt trong tim hai người, suốt dọc đường ko ít người qua lại nhìn vào cặp đôi trẻ này với ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ghen tỵ, ghen tỵ với cô gái trên lưng chàng trai, những lời bàn tán bằng tiếng Mỹ rộn lên ko khác j khi anh ở Việt Nam, và anh cũng hiểu được những người đó đang nói j, họ nói anh đẹp, ko phải đẹp mà là quá đẹp luôn vậy,. lần đầu tiên họ thấy người đẹp như vậy, cả cái dáng người dong dỏng cao hơn mét 8 của anh cũng làm họ phải ngước nhìn và trầm trồ khen ngợi. Chỉ anh hiểu tiếng họ nói mà T.Anh ko hề hiểu 1 chút j, cô bị mù tiếng Mỹ
- Họ nói gì vậy anh? - T.Anh cảm thấy tò mò vì những người gốc Mỹ nói mà cứ nhìn vào cô và anh, cô cũng đoán được phần nào là họ đang nói về ai
- Họ nói em nặng thế này mà bắt 1 người gầy như anh cõng - Anh chêu, anh ko biết nói sao cho hài hước, anh chưa từng mở lời chêu hoặc nói xoáy ai bao giờ nhưng lần này lại khác, anh thay đổi thật rồi. Nghe anh nói cô hơi cựa người ngượng ngịu, cô lúng túng đến suýt ngã
- Thế thôi...anh..anh cho em xuống đi,. em đâu có mệt nữa, em làm phiền anh quá
- Họ nói ta đẹp đôi đấy - Anh lại chêu, môi anh cong lên thành 1 nụ cười hoàn hảo, ko phải những nụ cười kiểu nhếch mép hay nửa miệng j đó, họ có nói anh và cô quả thật đẹp đôi, ko ai phủ định điều đó nhưng anh nói ra có làm cho cô chết trong hạnh phúc ko?
Cô bất giác đưa con mắt khó hiểu nhìn anh, nghe giọng điệu của anh nửa thật nửa đùa làm cô phân vân, nếu thật thì chẳng phải cô rất hạnh phúc sao? nhưng nếu đùa...
- Có phải mình đi quá xa rồi ko? về đi anh - cô đổi chủ đề
- Mình - anh hơi quay đầu lại nhìn cô gái trên lưng mình
- À đâu, ý em nói là em và anh đi xa rồi - cô thanh minh cho cái từ mình , cô biết anh đang nghĩ j mà, sao hôm nay cô lại bị anh nói đểu thế này cơ chứ?
hình như sáng nay anh ấy uống nhầm thuốc j đấy? - cô tự nghĩ, cô ko dám tin anh lại nói nhiều như hôm nay mà nói toàn lời khiến cô dễ hiểu lầm và khó tin
Nghe cô nói vậy mà bước chân anh chẳng dừng hoặc quay lại,.anh vẫn đi thẳng, 1 lúc sau, 1 công viên đẹp tráng lệ khiến cô ko khỏi cảm thán
- Wow, ở đây nhiều chỗ đẹp quá vậy, sao anh biết chỗ này? - cô cười
- Đẹp là biết
- Anh từng sống ở đây rồi à, em thấy đường ở đây khó nhớ lắm mà anh lại thành thạo hết
Anh định nói j đó thì cô lại hét toáng lên....
-Yaaaa. Đẹp thật đó, em đến đó nha - cô reo lên vui mừng khi thấy ở trước cổng là mấy người mặc quần áo con vật hoạt hình và đứng vẫy chào quý khách
Cô cứ nói liến thoắng mà cô quên mất đây là Mỹ, mấy người Mỹ này có hiểu được tiếng Việt đâu
Nhìn mặt mấy người đó cứ đờ ra như vịt nghe sấm, K.Anh mới đến cạnh T.Anh. Anh nhìn mấy người Mỹ kia và đưa tay chỉ vào đầu T.Anh và nói
- Chỗ này có vấn đề.
Anh nói bằng tiếng Mỹ nên T.Anh ko hề hay biết j, chỉ những người Mỹ kia hiểu và họ trầm trồ lên cười, T.Anh đứng im như trời trồng, giá mà cô biết tiếng Mỹ thì hay
- Đi thôi, đứng đây làm j nữa - K.Anh lôi tọt cô ra khỏi dòng hoang tưởng, nhìn gương mặt ngờ nghệch đến ngơ ngác của cô mà buồn cười.
- Chỗ này là khu vui chơi sao? nếu muốn chơi thì phải có tiền, mà tiền phải là tiền nước Mỹ, mà tiền Mỹ là đôla hả anh? Mà anh và em làm j sài tiền đó - cô nói 1 thôi 1 hồi 1 cách hơi vô duyên
- Em ko biết nghĩ à, ko dùng tiền mỹ làm sao thuê khách sạn được?
- Em quên, em xin lỗi - cô cười trừ, sao cô bất cẩn quá vậy? lần sau nói j phải nghĩ kỹ thôi chứ đừng nói rồi mới nghĩ, cô tự nhủ lòng vậy
Cô được anh dẫn đi chơi biết bao nhiêu trò, vì sáng trưa ăn j nên cô có hơi kiệt sức vì mấy trò chơi khủng như đua xe, đu quay dây văng, lượn tàu trên không, đu quay vòm...
Ở Việt Nam mấy trò này đã khủng và nguy hiểm rồi mà ở đây nó còn khủng và nguy hiểm hơn nhiều, cũng may là anh luôn bên cạnh cô ko thì cô ngất lúc nào ko hay.
Thời tiết lạnh nhưng chơi nhiều đến nỗi cô phải bỏ mũ len và áo khoác ra vì nóng, hiện giờ cô cũng như anh vậy, cô chỉ mặc áo thun dài tay, của anh màu đen còn của cô lại mày trắng, hai người đi cạnh nhau trông khác 1 trời 1 vực. Hai màu đối lập nhau như thiên thần với ác quỷ.
Tại 1 hồ cá vàng...
T.Anh ngồi cạnh bờ hồ và thả thức ăn xuống cho cá, K.Anh ngồi trên thảm cỏ ngay cạnh đó, cả hai cùng đang trong tình trạng rất mệt, T.Anh vui vẻ nhìn hàng trăm chú cá ngoi lên rồi lặn xuống ăn thức ăn cô ném xuống
- Cảm ơn anh, hôm nay em vui lắm - Cô lên tiếng, dù có hơi mệt nhưng cô vẫn rất vui, cô muốn như vậy mãi...
- Anh mệt - anh trả lời sai chủ đề, cô hơi ngỡ trước câu trả lời đó và câu trả lời có j đó thật đặc biệt. Đúng rồi, an