
cũng rất đau lòng và bất mãn, anh cảm thấy anh đang dần tuột khỏi tay 1 món quà vô giá mà có nghìn năm sau anh cũng ko mua nổi, còn Hoàng, Hoàng như chết lặng theo
bóng dáng nhỏ nhắn và cương quyết ấy, ko biết T.A nghĩ j mà cô lại mạnh dạn như vậy. Minh / Tuyết / Nam có cùng 1 suy nghĩ và tất cả cùng đồng thanh
- T.A, em đứng lại đó, ko được đi
T.A ko quay đầu lại, cô chỉ khựng chân lại và đôi môi bất chợt nở nụ cười, nụ cười ấy mang nhiều tầng ý nghĩa : nụ cười hạnh phúc khi nhìn họ được cứu, nụ cười tự hào khi mình cứu được họ, nụ cười đau đớn khi phải tạm biệt họ, nụ cười xin lỗi dành cho người anh trai luôn yêu thương cô và nụ cười xót xa khi cô chưa thể hiện được trọn vẹn tình yêu của mình cho 1 người.
Cô ko muốn ngoảnh mặt lại để rồi mang 1 nỗi buồn nữa, cô muốn đôi chân mình bước tiếp chứ ko bước lùi, cô ko muốn phải lưỡng lự thêm 1 giây nào nữa
Trăng lên cao rồi, ánh trăng dõi soi bước chân của cô, ánh trăng bàng bạc gợi lên 1 nỗi buồn vô hạn cho người ở lại và kẻ ra đi
Đám thổ dân vui mừng khi thấy T.A bước ra, cả đám xúm lại tỏ ý muốn nghe cô hát và vài tên khác cùng bộ trưởng vào lôi tất cả những người còn lại ra ngoài và tuyên bố
- Cô gái này ở lại, tất cả đi đi trước khi bộ trưởng đổi ý - 1 tên thổ dân con con hò hét
- Ko đi đâu hết, muốn đi thì tất cả đi - K.A nói tiếng thổ dân làm lũ thổ dân giận tím mặt
- Được lắm, bây giờ ăn thịt tên đó đầu tiên - tên bộ trưởng ra lệnh cho bọn đàn em
Mấy tên xông vào bắt K.A, T.A hiểu ra chuyện nên hét to
- Anh K.A, anh đừng cố chấp, nếu m.ng ko đi bây giờ thì đừng trách em, em chết ở đây đấy, m.ng ko được cứu mà em cũng sẽ chết, anh chọn đi
- Khánh Anh - Hoàng gọi
- Ko được - K.A nhìn T.A
- Nhưng em được - T.A khóc
Đám thổ dân ko hiểu họ nói j nhưng chúng thấy T.A đang nói lên im lặng nghe cô nói
- Thiên Anh, mày ở lại đây khác j chết - Vy quát
- Còn hơn tất cả chết - T.A
- Nhưng...
- Được rồi, bọn anh sẽ quay lại - K.A nhìn T.A, ánh mắt chứa chan bao yêu thương và có chút nuối tiếc
- Em sẽ ko sao - T.A cười
- Đừng làm hại cô gái này đấy - K.A nói với đám thổ dân
- Cô ấy sẽ là người hát cho chúng ta, trước khi trăng tàn tất cả ko rời khỏi khu rừng này thì sẽ phải chết - bộ trưởng
- Sao cái j cũng trăng thế nhở - Vy bực mình
- Đi thôi - K.A
Tất cả biết chỉ riêng 8 người họ sẽ ko làm j nổi đám thổ dân này bởi vì chúng quá mạnh, 1 tên đá hạ được trăm người dân bình thường rồi
..........
...........
............
Ánh trăng đã tàn, vạn vật trở lên yên tĩnh lạ thường, nhóm K.A đã rời khỏi khu rừng
Nước mắt của T.A lại rơi xuống, đám thổ dân lại nhao nhao lên nói j đó mà T.A ko thể hiểu
- Ko để cô gái khóc - đám thổ dân cùng nhau nói từ này nhưng T.A nào hiểu được, cô càng khóc to hơn...
__________
- T.A, em ấy sẽ ko sao thật chứ, tao muốn quay lại - Hoàng đứng ko được mà ngồi cũng ko xong, trong lòng anh như đang có ngọn lửa tiêu diệt mọi bộ phận, vừa nóng vừa đau
- Hay chúng ta quay lại đi - Vy
- K.A, anh nói j đi - Vy nhìn K.A, vì cô tin những lời nói của anh đều đúng và chính xác nhận, m.ng đều đặt hết niềm tin vào anh
- Yên tâm đi - K.A lạnh lùng, anh ngồi xuống ghế, m.ng đứng nhìn anh với ánh mắt dò xét
- Sao có thể yên tâm được chứ? khi T.A đang gặp nguy hiểm kìa - Hoàng nóng vội
- Chúng ăn thịt người đó anh - Vy
- M.ng phải nghe K.A - Minh lên tiếng
...
1 ngày sau...
Tiếng hát của T.A vang vọng trong rừng, tiếng hát ấy đã cảm hoá được đám thổ dân bên cạnh đống lửa, lúc này đây cô ko hề khóc mà cô đang cười rất tươi. Ko hẳn đám thổ dân này chỉ ăn thịt người mà chúng còn mang về rất nhiều hoa quả nữa.
Cuộc sống của chúng như bị đảo lộn khi nghe thấy tiếng hát của T.A, lúc đầu T.A có sợ hãi nhưng bây giờ, khi ngồi cạnh đám thổ dân, hát cho chúng nghe cô còn được vài tên đấm lưng và đưa hoa quả tận nơi cho cô ăn
Tuy nhìn mặt chúng rất đáng sợ nhưng T.A đã cảm thấy an lòng. Những bài hát cô cất lên đều nói lên tình cảm của cô đối với 1 người, nó da diết và thật mãnh liệt. đám thổ dân cũng ko đến lỗi quá lạc hậu, chúng biết bóc vỏ những loại quả như cam quýt theo sự chỉ dẫn của T.A, tuy cô ko nói được để cho chúng hiểu nhưng cô dùng tay và ánh mắt miêu tả, may chúng hiểu được
T.A cảm thấy rất vui vì điều đó, cô ngờ ở đây cô như bà hoàng, muốn j chỉ cần ra hiệu là đám thổ dân lấy về cho cô, ngày cô được chúng cho ăn uống và chơi đều đặn, tối đến thì cô hát cho chúng nghe đến khi trăng tàn, càng lúc cô càng thêm thân thiết với chúng...
..Pằng...pằng...pằng................................................( x100)
Hàng loạt tiếng súng nổ lên chói tay, T.A hoảng sợ nhìn đám thổ dân cứ thế la liệt ra đất, mùi thuốc súng bốc lên nồng nặc đến ngạ