Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329815

Bình chọn: 7.00/10/981 lượt.

ko có tác dụng, nhỏ đó vẫn tiếp tục muốn chế giễu Tuyết và luôn coi cha mình là 1 chỗ dựa vững chắc ko sợ ai hết

- Tao nói mày là 1 con chó của cha tao...- Nhỏ tên Hải Chi chưa nói xong câu tiếp theo thì bị cái tát của Tuyết làm giọng nhỏ cứng đơ, người hơi run lên và má đỏ chót in hằn rõ rệt màu máu đỏ tươi vì Tuyết đeo găng tay có cả đinh tán ở phía dưới nữa, hứng chọn cái tát này chẳng khác j bị gai xiên vào từng mớ thịt, vừa đau vừa rát

- Trời lạnh lắm đó, tôi khuyên cô về mặc thêm quần áo vào đi, nổi hết gai ốc rồi kia - Tuyết mỉm cười lạnh lẽo

- CHa...người để nhỏ đó đánh con gái mình thế sao? - Hải Chi bực bội 1 tay ôm má 1 tay víu áo cha mình, ông hơi lắc đầu và nhìn Tuyết

- Tử Tuyết, cô...- ông chưa nói dứt câu thì Hải Chi bực bội chen vào

- A, thì ra nhỏ tên là Tuyết, về con phải đặt con cún nhà mình tên vậy mới được - nhỏ khinh khỉnh vô đối và cuối cùng kết thúc câu nói đó là 1 tiếng hét oai oái đến xé lòng và tiếng rên rỉ đến khô khốc

Phải? Tuyết vừa rút con dao phía sau lưng mình ra và soẹt lên má nhỏ hai đường khá dài, có thể nói rằng khá sâu nữa. Quả này ko để lại sẹo nhỏ đó ko phải là người mà là yêu quái

Hải Chi ôm hai má vật vã khóc và cứ trách cứ cha mình ko bảo vệ con và nhìn Tuyết với ánh mắt cay nghiệt

- Mở mồm ra nói câu nữa? - Tuyết nhìn chằm chằm vào con dao dính máu rồi hơi giơ lên khiến nhỏ Chi suýt té ngửa, máu trên mặt cứ giàn giụa đến đau đớn, nhỏ ko chịu được nữa đành câm miệng và yêu cầu cha đưa đến viện ngay lập tức. Đó là cái giá phải trả cho việc xúc phạm đến Hàn Tử Tuyết

Mở đầu của buổi tối hôm nay có thể nói nhân vật chính là Hàn Tử Tuyết và nhỏ õng ẹo Hải Chi, Tuyết đã cho m.ng thấy bản chất thật sự trong con người của cô, ko muốn nói nhiều mà hành động luôn, tuyệt đối ko tha thứ cho những lời nói xỉ bám và chế nhạo. Tuyết là cô gái duy nhất khiến cái thế giới ngầm này phải hỗn loạn và khâm phục

Thế này thì các cô gái trong đây phải cách xa Nam 10 mét...à đâu trăm mét vẫn sợ bị đánh ghen

Thế là hai cha con nhà kia mất luôn 1 buổi tối ăn chơi ở cái nơi xa đoạ này vì cô con gái nóng vội và khinh thường người khác

Nam và Tuyết ngồi cạnh 1 cái bàn tròn to rộng ở phía góc khuất nhưng náo nhiệt nhất của bar, hai người thỉnh thoảng mới nói và chủ yếu quan sát mọi thứ diễn ra ở đây. Ko có j đặc biệt cả? Một buổi tối chán phèo...Tuyết nghĩ vậy.

...

Bên ngoài. Một đám khác bước vào, nhìn tên nào cũng bụi bặm đến đáng sợ đặc biệt là tên cầm đầu. Mái tóc bạch kim luôn là tâm điểm cho cái gương mặt ấy và gương mặt ấy lại rất đẹp nhưng có j đó kiêu kì và rất cáo...già. Ko ai khác đó chính là Vương Khang - thủ lĩnh của bang Mãnh Long

- Kia là...- Nam nhìn Vương Khang với ánh mắt cháy đen thui

- Vũ Vương Khang - Tuyết nói và cũng chĩa ánh mắt lạnh lùng về nơi ấy và ánh mắt ấy chuyển 1 mạch sang người vừa đi qua cánh cửa chính của quán bar. Một chàng trai cao ráo, gương mặt lạnh với 1 vết sẹo ko hề nhỏ, anh luôn giữ lại vết sẹo ấy để so sánh với vết sẹo anh muốn gây ra cho kẻ thù, vết sẹo kinh khủng đi cùng anh theo năm tháng, dù căm ghét vết sẹo ấy nhường nào nhưng anh vẫn chưa muốn phẫu thuật lại nó...và đó chính là Thiên Kỳ

- Cuối cùng cũng lộ diện rồi - Tuyết cười nửa miệng

- Tối nay chén luôn đi - Nam cũng nhìn vào hai con người đó

- Tối nay sao? Chắc ko được, tối nay là kỉ niệm 10 năm của cái bar này mà, chén luôn hôm nay thì đồng nghĩa với phá luôn cái bar này, tội. - Tuyết nhếch mép. Cô có nghĩ đến cái bar này hỏng hóc hoặc tan nát ra sao đâu, chẳng qua hôm nay cô ko muốn ra tay nhiều

- Ya...- Tuyết chống tay xuống bàn và kêu lên, 1 tay ôm bụng, mặt hơi biến sắc nhưng ngay sau đó cô lấy lại vẻ mặt lạnh lùng như thường ngay

- Sao..sao vậy? Lại đau nữa sao? - Nam lo lắng đỡ tay cô

- Ko sao đâu, vài tuần nữa mới lành hẳn

- Vậy thôi, để lúc nào hẳn thì quyết 1 trận cũng được chứ đang đánh mà lại thế này thì chết chắc

- Ừ...

Tình hình sau ca phẫu thuật ghép tuỷ của Tuyết vẫn còn để lại chút biến chứng vì nhóm máu của cô khá khác biệt, hầu như ko có tuỷ phù hợp nên cứ mỗi lần làm việc hoặc bay nhảy quá sức thì cô vẫn thường đau và tức ngực.

- Khánh Anh đi lâu vậy? - Tuyết nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại. Bây giờ là 12h tròn và cũng là khoảnh khắc thăng hoa nhất của những vũ công trên sàn và những tay DJ chuyên nghiệp đến từ mọi quốc gia khác.

- Đây rồi - K.Anh đã đứng trước mặt hai người từ lúc nào. Chắc tại ánh đèn mập mờ quá lên 2 người kia ko nhận ra kịp

- Đi đâu vậy? - Nam và Tuyết đồng thanh ( ăn ý nhau thế cơ mà )

- Giải quyết 1 số việc thôi - K.Anh ngồi xuống. gác 1 chân lên thành ghế và 1 chân duỗi thẳng có vẻ mệt mỏi

- Sao ko giao cho bọn trong tổ chức ý - Nam kêu

- Nó quan trọng - K.A trả lời

- Quan trọng? Chuyện j vậy? - tuyết

- Thái Vương Liên, bà ta cho chuyển 3 lô vũ khí


XtGem Forum catalog