
c lại
lợi dụng. Vũ khí bí mật siêu cấp, Tiểu Lôi giáng thiên lôi – – đánh chết ngươi! Chứ như vậy hoa lệ mà thành!
Chờ cho lũ chó trốn ra khỏi phạm vi sét đánh, ta lại làm một tia sét
đánh xuống trước mặt gã sai vặt trông cửa nãy giờ vẫn đang ngây người
đứng nhìn.
“Uy! Còn đứng đó ngây ngốc, nhanh đi gọi quản sự Đan Mai lâu lại đây!”
Gã sai vặt trông cửa ù té chạy vào thông báo. Chỉ chốc lát, một đại thúc cỡ trung niên gấp gáp đi ra, nhìn thấy ta cùng Tiểu Lôi đứng trước cửa, mặt mày lộ vẻ nghi hoặc.
Ta đem tín vật của Huyền Vũ đường giơ ra, một khối ngọc bội đại biểu cho trưởng lão của Huyền Vũ đường, trước khi xuống núi ta đã thuận tay mang theo-. Đại thúc kia vừa thấy ngọc bội, mặt liền biến sắc, cau mày, ánh
mắt càng nghi ngờ nhìn ta đánh giá.
Ta nổi giận: “Thế nào, cả tín vật của trưởng lão Huyền Vũ đường cũng nhận không ra?”
Đại thúc trung niên kia lại đánh giá ta một phen, sau đó nhìn về phía
Tiểu Lôi, đột nhiên như bừng tỉnh, ánh mắt lay động suy nghĩ đắn đo một
hồi rồi bước nhanh đến trước mặt Tiểu Lôi, quỳ xuống nói: “Cung nghênh
Thánh Nữ!”
“…” Ngọc bội trên người ta là thật nha. T0T, vậy mà lại bại dưới tay một nam nhân! Ngươi nói xem, làm sao chịu nổi đây.
“Ta…Ta không phải…” Tiểu Lôi còn chưa nói xong, đại thúc kia đã làm như thấu hiểu rồi.
“A, Thánh Nữ không muốn người khác biết thân phận của ngài! Ta hiểu
được, mau…Mời vào trong trước đã!” Dứt lời, đón lấy Tiểu Lôi đi vào.
“Ta…” Mới là Thánh Nữ…Ta còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị lôi kéo đi vào cửa.
Gã sai vặt trong cửa lúc nãy cũng theo ra, mặc dù không nghe rõ chúng ta nói cái gì, nhưng thấy đại thúc trung niên tự nhiên quỳ xuống vái Tiểu
Lôi thì lập tức hóa đá tại chỗ.
Ta bất đắc dĩ theo sau Tiểu Lôi vào cửa, đại thúc đưa Tiểu Lôi tới một
đại sảnh xa hoa, sau đó…Nói với ta, mời vào phòng nhỏ bên kia ngồi chờ = =!
Chỉ lát sau đã có người lại phân phó ta, nói là đưa ta đến ở chung phòng với Thánh Nữ. Sau khi ta dọn dẹp phòng một chút xong bèn nằm trên
giường vừa chờ Tiểu Lôi về vừa tranh thủ chợp mắt một chút.
Không rõ bao lâu, chợt thấy có tiếng đẩy cửa, có lẽ Tiểu Lôi đã về, ta
từ từ nhắm mắt lại miễn cưỡng hỏi: “Thế nào, có lấy được vé không?
Có…thấy mỹ nam nào đẹp trai không a, còn nữa, Dương Chi Hách cái..tên
béo phệ kia.. có tới hay không?”
“…” ta chờ lúc lâu cũng không nghe Tiểu Lôi trả lời. Mở mắt ra, quay đầu lại nhìn.
Một đám người, cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trước mắt ta, đứng đầu
chính là cái tên mặt mũi xanh mét – Dương Chi Hách! Tiểu Lôi đang rất
ngượng ngùng lẫn bất an đứng một bên còn cái tên.. đại thúc trung niên
kia đứng ở một bên
Ta nhảy xuống giường, ngượng ngùng quay qua cười một cái với Dương Chi
Hách, sau đó trợn mắt nhìn Tiểu Lôi đang đứng bên cạnh hắn! Thấy ta đứng lên, ngoại trừ Tiểu Lôi cùng Dương Chi Hách, mọi người còn lại đều đồng loạt quỳ xuống: “Đan Mai lâu cung nghênh Thánh Nữ đại gía quang lâm!”
“Ách… các ngươi, lui xuống trước đi.” Ta không tự nhiên, phân phó.
“Ngươi vừa mới gọi cái gì?” Chờ mọi người lui ra xong, Dương Chi Hách mớ bắt đầu phát tác
“Tiểu Dương a, bớt giận, Aha ~ Aha ha ha ha ha ~, ngươi sao đã ở đây a?” Ta cố gắng vụng về lảng sang chuyện khác.
Mặt Dương Chi Hách âm u nhìn ta, cuối cùng quỳ gối: “Những lời này phải
là ta hỏi ngươi mới đúng chứ! Ngươi không phải đang trên đường đi kinh
thành sao? Còn nữa, đội hộ tống của ngươi đâu?”
“Chạy trốn…” Ta nhỏ giọng trả lời.
“Chạy trốn? ! ! ! ! ! Nhiều người trông nom như vậy mà ngươi vẫn có thể
chạy trốn? !” Đồng chí Tiểu Dương nhìn ta từ trên xuống dưới
“Ách…Kỳ thật…Kỳ thật là vì ta bất cẩn đắc tội với Thừa tướng đại nhân, sau đó tự trốn ra được-” Ta cười mỉa.
“Thừa tướng đại nhân, Tư Đồ Dực?” đồng chí tiểu Dương sắc mặt xa xầm
Ta gật đầu.
“Ngươi làm sao lại đắc tội với hắn?”
“Cái…này…” Ta nói không nên lời.
“Chuyện …này…Tiểu Dương a, ngươi có biết, nếu bất cẩn đắc tội Thừa tướng đại nhân sẽ có hậu quả gì không?” Ta yếu ớt hỏi.
“Tình hình chung là không có khả năng sống sót, nhưng cũng cần xem ngươi chọc hắn giận tới mức nào? Nếu không phải quá lợi hại, có lẽ cũng không đến nỗi phải chết đâu. Ngươi rốt cuộc đã đắc tội hắn thế nào?” đồng chí Tiểu Dương hỏi.
“Ta…ta thuốc hắn.”Ta trả lời.
“Bỏ thuốc? Thuốc xổ? Giống như ta lần trước ư?” đồng chí Tiểu Dương từ mặt xám chuyển sang trắng bệch.
“Không phải.” Ta lắc đầu tiếp tục trả lời: “Không phải thuốc gì quá lợi
hại, hơn nữa thuốc cũng chỉ có tác dụng trong hai canh giờ.”
“Sao, đó là thuốc gì?” đồng chí Tiểu Dương sắc mặt tươi lên một ít.
“Là…Mê…Mê dược!” ta nhỏ giọng trả lời.
Đồng chí Tiểu Dương té ngã tại chỗ.
“Lá gan của ngươi cũng lớn thật nha. Tư Đồ Dực mà ngươi cũng dám hạ thủ? !” Đồng chí Tiểu Dương khó nhọc đứng lên, nhìn ta khinh bỉ.
Ta thành khẩn tiếp