Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu

Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326252

Bình chọn: 8.5.00/10/625 lượt.

ta, có vẻ chống đỡ không ổn. Lại có sáu tên hắc y nhân đồng
thời lao đến, Đại biến thái phủi một cái, tung ta lên không trung. Một
con nhộng ta đây mỹ lệ bay lên không trung rồi duyên dáng đảo ngược bảy
trăm hai mươi độ quay trở về trong tay Đại biến thái. Tiếp theo, Đại
biến thái lại ném ta lên không trung…

Ở phía xa nhìn lại cũng chỉ thấy một đống người lẫn lộn hòa vào nhau,
trên bầu trời, thỉnh thoảng có cái bao đồ gì đó thật lớn chợt cao chợt
thấp. Ta mím môi, bất đắc dĩ bay lên bay xuống một hồi. Ai ~ tới cùng là muốn tung hứng đến bao giờ a.

Hắc y nhân thấy nhiều lần không thể triệt hạ được, thay đổi kế hoạch.
Lúc Đại biến thái một lần nữa ném ta lên không trung xong, đột nhiên từ
đâu bay ra bốn tên hắc y nhân nhảy lên đón lấy ta bắt được. Sau đó,
giống như bốn con kiến ôm con sâu lông, chạy = =!

Ta cũng không rõ bị bọn họ giơ cao chạy đi bao lâu đã bị bọn họ leo cửa
sổ mang vào một khách phòng trong khách sạn, đặt ta lên giường rồi đi
qua gian phòng khác. Chỉ chốc lát, mấy người mặc trang phục thương nhân
đi vào phòng ta, xem ra nhất định là mấy tên hắc y nhân lúc nãy cải
trang mà thành, trong đó có hai gã sai vặt đi tới, vác ta mang tới hậu
viện.

Tới hậu viện, điều đầu tiên ta nhìn thấy chính là một cỗ quan tài tối
đen như mực. Lập tức liền sáng tỏ bọn họ muốn làm cái gì. Vấn đề là ta
tuyệt không nghĩ sẽ phải vào nằm trong cái thứ đáng sợ đó, xui không
nói, mùi vị bị nghẹn thở bên trong khẳng định là rất khổ sở-!

“Ta không cần, ta không cần, ta phản đối. Các ngươi thật không có sáng
kiến, sao không đổi chiêu khác đi, chiêu dùng quan tài này nhất định đã
bị người ta sử dụng qua rồi. Ta khinh bỉ các người, ta…” Được rồi, các
ngươi thật ngoan! Huyệt câm mà cũng dám điểm ta…

Vì vậy, ta chỉ đành trơ mắt nhìn bọn họ đem ta bỏ vào trong miệng quan
tài tối như mực. Sau đó, đầu tiên là đắp lên một tấm ván mỏng, ta liền
bị bóng tối che phủ, một lát sau, mới nghe thấy tiếng đậy nắp quan tài
dầy cộm nặng nề phát ra.

Thật may mắn là ta không bị chứng bệnh sợ bóng tối như đại đa số các nữ
chính phim truyện ngôn tình. Ngoại trừ…bị điểm huyệt rất không thoải mái ra thì ở trong quan tài còn luôn có cảm giác như đang nằm chung với thứ gì có mùi rất kinh. Những chuyện khác ta đều chịu đựng được. Qua một
thời gian ngắn, có người mở nắp quan tài lấy tấm ván ra, đút cho ta một
ít nước và thức ăn lỏng, sau đó ta lại lần nữa chìm trong bóng tối.

Ăn qua một lần cơm, Vừa nãy lúc tấm ván bị người ta lấy ra, nhìn bầu trời chỉ là một màn tối đêm. Ta thầm ghi nhớ trong lòng.

Lại đi một lúc, đoàn xe đột nhiên ngừng. Ta vểnh tai lắng nghe, bên
ngoài loáng thoáng truyền đến giống như tiếng quan binh xét hỏi: Muốn ra khỏi cửa thành?

“Đây là cái gì? !” Âm thanh rõ hơn rất nhiều, xem ra là đến gần quan tài.

“Quân gia, ngài xem qua cũng biết…đây là gia phụ-…” giọng một người khác quá nhỏ khiến ta nghe không rõ lắm.

“Mở ra xem!” là giọng của quan binh, ta dấy lên một tia hy vọng.

“Này…Chỉ sợ không ổn đâu…”

“Ít nói nhảm, nói mở thì mở đi!”

Chỉ chốc lát, truyền đến tiếng di chuyển nắp quan tài.

“Ừm, các ngươi có thể đi!” Giọng nói của quan binh lại vang lên. Tiếp
theo là một hồi tiếng động đậy nắp quan tài. Âm thanh bên ngoài lại bắt
đầu trở nên mơ hồ.

Ta toát mồ hôi lạnh, quan binh xem quan tài xong lại thả đi, chỉ có thể
nói rõ một điều, nằm trên tấm ván đó…chính là một xác chết!

Ta vốn không sợ trời không sợ đất lại bắt đầu sợ hãi, cứ nghĩ bản thân
đang nằm dưới một xác chết, trong quan tài lại thấp thoáng có một mùi lạ nhất định là phát ra từ xác chết kia, ta bất giác phát run. Dù thế nào
thì ta cũng chỉ là một nữ sinh, một khi sợ hãi đã kéo tới… lại trong một không gian chật hẹp tối thui thế này, liền nhanh chóng lan tỏa. Ta bắt
đầu hô hấp dồn dập, cảm giác tim mình run rẩy đập liên hồi. Mà có thể
trong lòng bị tự kỷ ám thị, ta cứ có cảm giác không khí chung quanh càng ngày càng lạnh, càng ngày càng buốt giá. Ta ở trong lòng không ngừng tự nói với mình: “Không được sợ, nhịn xuống, kiên trì một chút là ổn rồi.
Đừng khóc, không được sợ. Đừng khóc, nhịn xuống…” Bởi vì ta biết, trước
tình huống như vậy, nếu khóc ra tâm lý sẽ hoàn toàn sụp đổ. Trong lúc ta vừa run nhè nhẹ vừa không ngừng nhắc nhở bản thân phải kiên trì, bên
ngoài quan tài lại truyền đến một hồi âm thanh đánh nhau.

Có hy vọng! Niềm hưng phấn liền lấn áp được một chút cảm giác sợ hãi đang không ngừng lan tràn.

Tiếng đánh nhau chợt xa chợt gần, thỉnh thoảng, quan tài nhốt ta còn
kịch liệt rung lên hai cái. Trong lòng ta kinh hô, các ngươi nhẹ tay một chút a, nếu không cẩn thận đem huynh đệ kia ‘sập’ xuống mặt ta thì làm
sao bây giờ!

Vì vậy…não quạ đen của ta lại lần nữa phát tác…Quan tài giống như người
bị trượt chân, lập tức nghiêng đi, ngay sau đó bắt đầu kịch liệt đảo
quay cuồng. Con nhộng ta đây cùng với quan tài quay cuồng lăn lộn mấy
vòng, tấm ván bị rung lắc đến di dịch, xoạch! Một